Chương 3 - Cuộc Hôn Nhân Ngược Dòng Thời Gian
Sau khi ta thành thân, nàng càng hay đến cửa hàng cùng ta, rảnh rỗi lại đến phủ bầu bạn.
“Vinh Ninh, đoán xem hôm qua ta gặp ai?”
Ta vừa lui lại vừa ngẩng đầu, tập trung điều khiển dây diều.
“Người khiến Tề tam cô nương để tâm, ngoài mấy công tử tuấn tú, còn ai nữa?”
Tề Vân cười đáp:
“Nhưng lần này, công tử tuấn tú ấy… muội cũng quen đấy!”
Ta thấy diều bay càng lúc càng cao, lòng cũng thoải mái, giọng nói trở nên vui vẻ:
“Vậy nói mau đi, đừng giấu giấu giếm giếm nữa!”
“Chính là biểu ca muội, Tần Thư Minh đó!”
Tay ta khựng lại, một cơn gió ngược khiến diều chao đảo, ta vội vàng kéo dây.
“Biểu ca Tần trở về kinh rồi?”
“Sắp tới yết bảng rồi mà. Muội vẫn khen huynh ấy tài hoa, ta đoán phen này chắc chắn đỗ cao.”
Đang lui bước, bất ngờ đụng vào một vách tường bằng thịt.
Hơi thở nồng mùi trúc đắng quen thuộc tức thì bao trùm lấy ta.
Ta giật mình quay lại:
“Hầu gia trở về rồi ạ?”
5
Cố Minh Viễn trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, khẽ gật đầu với Tề Vân, rồi nhìn sang ta.
“Ngọc Ninh ở phủ thấy buồn, mong tam tiểu thư thường đến bầu bạn.”
Tề Vân hướng ta nháy mắt trêu chọc:
“Được Cố hầu sủng ái thế này, ta cũng yên tâm rồi.”
Nói xong liền cáo từ rời đi.
“Ta có mang về điểm tâm muội thích ăn từ Trình Chi trai.”
Ta khẽ mỉm cười:
“Tạ ơn hầu gia.”
“Gần đây bận bịu quan vụ, ta không chăm sóc được cho muội, mọi việc trong phủ vẫn ổn chứ?”
“Đều rất tốt, mẫu thân rất yêu thương ta.”
Ta nhìn con diều đang bay vút lên cao, cũng cảm nhận rõ ánh mắt hắn dừng trên người mình.
Hôm nay hắn có vẻ khác lạ.
Giữa ta và hắn, không có gì để nói.
Một luồng gió mạnh thổi đến, giật đứt dây diều.
Mất đi ràng buộc, con diều nghiêng mình bay xa.
Hắn đứng sau lưng ta, chắp tay sau lưng, giọng bình thản:
“Không ràng buộc thì tự do, nhưng cũng chỉ biết phó mặc theo gió, đến khi gió ngừng… cũng chỉ rơi xuống bụi trần.”
“Hầu gia nói rất phải.”
Hắn chau mày:
“Trước đây muội không đối xử khách khí với ta như vậy. Giờ đã thành vợ chồng, còn gọi ta là hầu gia, chẳng phải quá xa cách rồi sao?”
Gió thổi loạn mái tóc mai bên tai, hắn định vươn tay gạt giúp, ta lùi bước tránh đi.
“Hầu gia chinh chiến vì nước, công lao hiển hách, gọi chàng một tiếng hầu gia, cũng là tỏ lòng tôn kính, sao lại gọi là xa lạ?”
Hắn không nói thêm, chỉ nhìn ta bằng ánh mắt ngày càng sâu thẳm.
“Hôm nay gặp nhạc phụ trên triều, ông ấy bảo ngày mai chúng ta cùng về Tô phủ đoàn tụ.”
6
Ta cứ tưởng chỉ là bữa gia yến bình thường, ai ngờ về đến nhà mới biết… tỷ tỷ cũng trở về.
Nàng nhập cung ba tháng, rất được sủng ái.
Hoàng đế gần như điều gì cũng chiều nàng, nghe nàng nói nhớ nhà liền lập tức chuẩn tấu xuất cung.
Ta không thể không nhận ra hơi thở căng thẳng nơi người bên cạnh khi hắn nhìn thấy tỷ tỷ.
Cũng không thể làm ngơ trước đôi mắt hoe đỏ của nàng.
Ta như không có gì, hành lễ với cha mẹ và tỷ.
Cố Minh Viễn mấy lần muốn nói lại thôi, ánh mắt chưa từng rời khỏi người tỷ.
Ta đương nhiên không quên, hôm thánh chỉ ép tỷ vào cung được ban xuống, hắn nửa đêm lén trèo tường đến tìm tỷ tỷ.
Kẻ vốn luôn kiêu ngạo tự kiềm, lần đầu tiên đỏ cả mắt, không màng tất cả đòi cùng tỷ trốn đi.
Ta cũng không quên, lúc hắn nhìn thấy ta, một người giống hệt tỷ tỷ đứng bên nàng, đã thất thố nói ra lời lẽ vô tâm:
“Tô gia đâu chỉ có một nữ nhi.”
“Ngươi và nàng lớn lên giống nhau như đúc, có lẽ có thể mượn đào thay lý.”
Hắn nói ta chẳng phải đã thay nàng không ít lần rồi sao?
Tỷ tỷ từ nhỏ ngoan ngoãn, việc duy nhất làm trái quy củ là yêu hắn.
Bọn họ thường lén lút hẹn hò ra ngoài, gặp tình huống bất ngờ thì ta sẽ cải trang thành tỷ tỷ ứng phó.
Vài lần qua mặt được người khác, tỷ cũng gan lớn, ngay cả yến tiệc cũng để ta thay đi.
Nhưng… giờ lại muốn ta thay nàng nhập cung?
Hắn khi đó vì đau khổ tuyệt vọng mới nói năng hồ đồ, ta không trách hắn.
Nhưng những lời hắn từng nói… ta sẽ mãi không quên.
Dù sao, từ nhỏ tỷ đối xử với ta rất tốt.
Hiện giờ, tình cảnh thế này, ba người chúng ta… đều vô tội.
Ta muốn tạo cơ hội cho họ được ở riêng, mong rằng họ có thể nói rõ với nhau một lần.
Nhưng khi nhận ra ý định ấy, tỷ tỷ chỉ khẽ vuốt tóc ta, ánh mắt đầy bất lực.
“Ngọc Ninh, giờ ta là Vân phi của hoàng thượng, còn Minh Viễn là phu quân muội, chúng ta không thể có gì nữa, cũng không còn lời nào để nói.”
“Tỷ chỉ mong muội và hắn, cùng cả Tô gia, đều được bình an thuận lợi.
Chuyện xưa, chẳng qua như đóa hoa trong gương, trăng đáy nước.
Chúng ta phải biết nhìn về phía trước.”
Nhìn về phía trước ư?
Nhưng trên người tỷ, mùi u buồn vẫn nặng nề như thế… chẳng giống người đã buông xuống chút nào cả.
7
Ta ngồi ngẩn ngơ trong xe ngựa trở về Cố phủ, chợt nghe bên ngoài ồn ào náo nhiệt.
Vén rèm xe lên, liền thấy cách đó không xa, chiêng trống vang trời, một thiếu niên anh khí bừng bừng cưỡi trên tuấn mã buộc lụa đỏ.