Chương 18 - Cuộc Hôn Nhân Không Trọn Vẹn
Thế nhưng tôi càng không ngờ, Từ Uyển Như đã vì tôi mà lặng lẽ học tiếng Mông Cổ.
Và chính điều đó là giọt nước tràn ly, là sợi rơm cuối cùng đè nát cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Thì ra, trong lòng Từ Uyển Như vẫn luôn có một “cuốn sổ điểm”.
Tôi về nhà đúng giờ, cô ấy cộng một điểm.
Tôi bỏ bữa cháo mà cô ấy hâm nóng suốt buổi tối, cô ấy trừ một điểm.
Năm năm cộng trừ, cuối cùng vẫn không thắng nổi cái “không điểm” tôi cố tình tự tay viết ra.
Sau ly hôn, tôi sống trong đau khổ.
Mãi sau tôi mới nhận ra, hóa ra tôi đã quen có Từ Uyển Như trong mọi ngóc ngách của đời mình.
Nhìn giỏ hàng trên điện thoại vẫn chưa đặt mua món quà cho cô ấy, nhìn căn phòng thay đồ ở Edinburgh chất đầy những món đồ nhỏ cô ấy sưu tầm từ khắp nơi, tôi mới lần đầu thấy hối hận.
Nhưng đã quá muộn.
Từ Uyển Như là người rất mạnh mẽ, yêu dứt khoát, buông cũng dứt khoát.
Cô ấy đã nói sẽ không quay đầu — thì cả đời này cũng sẽ không quay đầu.
Trong những ngày tự dày vò, tôi bắt đầu mất ngủ, ảo thính, chán ăn…
Khi nhìn thấy Chu Hoài An và Từ Uyển Như đứng cạnh nhau ở thành phố Dụ, phòng tuyến tâm lý của tôi hoàn toàn sụp đổ.
Tôi cuối cùng cũng hiểu ra: Tôi không còn cơ hội nào để giành lại Từ Uyển Như nữa.
Về nhà, tôi đã chọn kết liễu chính mình.
Đáng tiếc, tôi vẫn bị cha mẹ và bác sĩ cứu sống.
Mẹ nói, năm năm qua khi tôi không ở nhà, Từ Uyển Như vẫn chăm sóc, phụng dưỡng cha mẹ tôi.
Bây giờ tôi chết đi, để cha mẹ đầu bạc tiễn con đầu xanh — chẳng phải là ép họ vào tuyệt lộ sao?
Nhìn nước mắt mẹ, nhìn mái tóc bạc của cha, tôi chẳng nói được gì.
Chỉ rất lâu sau, tôi mới nói: “Đi thôi. Rời khỏi nơi này đi — nơi chứa đầy bóng dáng của cô ấy.”
Những năm về sau, tôi sống một mình.
Dù đã nhiều năm trôi qua tôi vẫn thường mơ thấy Từ Uyển Như — cô gái từng tràn đầy hình bóng tôi trong mắt.
Tôi chết vào năm thứ mười sau ngày ly hôn, ung thư giai đoạn cuối, không còn cứu được.
Ngày làm tang lễ, linh hồn tôi nhìn thân thể gầy gò của mình được đẩy vào lò hỏa táng, nhìn cha mẹ khóc ngất.
Đến khi chính thức hạ táng, tôi thấy Từ Uyển Như.
Cô bước đến trước mộ tôi, dâng một cành cúc trắng.
Tôi nghe cô nói khẽ: “Cần Phong, an nghỉ nhé.”
Khoảnh khắc ấy, linh hồn bất an của tôi tan ra giữa đất trời, chậm rãi đi về kiếp sau.
【Toàn văn hoàn】