Chương 3 - Cuộc Hôn Nhân Không Thể Đập Vỡ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Giọng anh ta mang theo vẻ thỏa mãn, vang lên hờ hững:

“Phương Vị, em hối hận nhanh vậy sao?”

Anh ta cười lạnh, bật loa ngoài, để giọng nói vọng khắp mọi ngóc ngách trong căn biệt thự này.

“Anh đúng là đã đánh giá thấp em rồi, đến một đêm cũng không chịu nổi.”

“Giờ anh không về được, đang công tác xa, em tự gọi xe về đi.”

Tiếng bật lửa lại vang lên, Thẩm Ẩn châm một điếu thuốc.

Tôi gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh ta lúc này.

Chắc chắn là tự tin nắm chắc phần thắng, kiêu ngạo vô cùng.

Khi nói chuyện, như thể đang ban phát cho tôi:

“Em ngoan ngoãn đợi ở nhà, anh sẽ cân nhắc việc quay về trước khi hết thời gian suy nghĩ ly hôn, để hủy đơn ly hôn với em.”

4

Cuộc gọi bị Thẩm Ẩn cúp máy ngay lập tức.

Anh ta thậm chí không nghe bất kỳ câu trả lời nào từ tôi.

Dưới ánh đèn vàng mờ, mẹ tôi vội vàng xoay người lại, thân thể đột nhiên run rẩy không kiểm soát được.

Đôi vai không ngừng run lên từng nhịp, từng nhịp ấy khiến cơn giận trong tôi bỗng chốc tan biến.

Tôi bước tới, ôm lấy mẹ:

“Mẹ ơi, sao mẹ lại gọi cho Thẩm Ẩn?”

Mẹ tôi không nhịn được nữa, bật khóc nức nở. Bà nghẹn ngào, nắm chặt lấy cánh tay tôi, từng chữ từng chữ nói:

“Mẹ không phải cũng chỉ vì con sao?”

“Mỗi lần con cãi nhau với nó, cuối cùng người không ăn nổi cơm, không ngủ nổi, luôn là con! Gầy rộc cả người chưa đủ, lần trước còn mơ mơ hồ hồ bị xe tông gãy chân.”

“Bác sĩ nói rồi, nếu trễ thêm chút nữa, sợ rằng không chỉ là gãy chân, mà còn…”

Mẹ tôi quay người lại, ôm chặt lấy tôi, từng chữ rõ ràng:

“Vị Vị, nếu con không thể rời khỏi Thẩm Ẩn, thì mẹ với ba con chỉ có thể chấp nhận thôi.”

“Chúng ta chỉ có thể nghĩ cách làm sao để con bớt tổn thương, làm chất keo nối giữa hai đứa con nhiều hơn một chút.”

Mẹ tôi lau đi nước mắt ở khóe mắt, đẩy tôi ra ngoài:

“Thôi được rồi, con đừng giận nữa, mau quay về đi.”

“Đợi Thẩm Ẩn công tác về, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Bà đứng trong góc phòng, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối.

Tôi thấy rõ những cảm xúc chồng chéo trên gương mặt bà.

Nhẫn nhịn chịu đựng những nhục nhã mà Thẩm Ẩn mang đến suốt nhiều năm.

Cơn giận dữ phải gắng sức đè nén xuống.

Nỗi thất vọng vì tôi không chịu tỉnh ra.

Và cả… sự đau lòng, không nỡ rời xa đứa con gái mình yêu thương nhất.

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng bừng tỉnh.

Thì ra trong mối tình sâu đậm đến điên cuồng của tôi dành cho Thẩm Ẩn này—

Người đẫm máu ròng ròng, không chỉ có một mình tôi.

Mà còn có cả những người yêu thương tôi nhất trên đời—bố mẹ tôi.

Tôi thật đáng chết.

Vì một người đàn ông không xứng đáng, đã lãng phí biết bao nhiêu năm thanh xuân.

Tôi siết chặt tay mẹ, từng chữ, từng chữ, thật kiên quyết:

“Mẹ, con thật sự muốn ly hôn với Thẩm Ẩn.”

5

Tôi biết, mẹ tôi không thực sự tin tôi.

Dù sao thì bao nhiêu năm nay, tôi đã yêu Thẩm Ẩn đến mức tận tâm tận lực.

Dốc hết sức mình.

Bỗng dưng nói muốn ly hôn, chẳng ai tin cả.

Nhưng mẹ vẫn luôn ủng hộ mọi quyết định của tôi.

Tôi nói muốn vào công ty học hỏi, mẹ liền bảo bố sắp xếp cho tôi vào làm việc.

Chỉ là họ sợ tôi làm bừa, nên không cho tôi vào nhóm dự án mà chỉ đưa vào bộ phận hậu cần trước.

Tôi nghĩ chấp nhận cần thời gian, nên cũng không đòi hỏi thêm, yên tâm làm ở hậu cần.

Chớp mắt đã mười ngày.

Thẩm Ẩn đi công tác đã quay về.

Nhưng nơi chúng tôi gặp lại nhau lại chính là tại công ty của bố tôi.

Anh ta cùng trợ lý đến bàn chuyện làm ăn, tôi được phân công mang cà phê đến. Khi đẩy cửa bước vào, vừa nhìn liền thấy người phụ nữ đang ngồi cạnh Thẩm Ẩn.

Cô ta môi đỏ tóc đen, cười lên thì mắt cong như trăng khuyết.

Lúc nói chuyện, người cứ nghiêng sát về phía Thẩm Ẩn, cả cơ thể như muốn chui vào lòng anh ta.

Gương mặt quen thuộc đó, cho dù biến thành tro bụi, tôi cũng không thể quên.

Là cô ta.

Dư Lam

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)