Chương 5 - Cuộc Hôn Nhân Giao Dịch
Những ngày sau đó, lặp đi lặp lại.
Mỗi sáng tôi tỉnh dậy đi xuống nhà, đều thấy Tần Chước chăm chỉ cần mẫn có mặt ở đó.
Tay trái cầm cây lau nhà, tay phải cầm khăn lau.
Vừa lau nhà, vừa bóp vai cho ba tôi, đấm chân cho mẹ tôi, rồi còn tắm cho con chó nhà tôi.
Trên bàn luôn đặt đồ ăn anh ta mua cho tôi cùng một bó hoa hồng đỏ rực.
Anh ta ghi nhớ từng câu từng chữ tôi nói.
Thậm chí có lần tôi ngủ trưa, trong mơ lẩm bẩm muốn ăn tai heo, đúng hôm trời mưa chẳng gọi được đồ ăn, vậy mà Tần Chước lại đội mưa chạy ra ngoài mua bằng được.
Lòng tôi hơi áy náy.
Tần Chước thấy vậy, nửa đùa nửa thật nói:
“Cháu trai hiếu thảo với bà nội, là chuyện đương nhiên mà.”
Tôi: “…”
Tôi thở dài: “Tần Chước, anh không cần làm vậy đâu…”
Tần Chước cắn môi, vờ như không nghe thấy, cố chấp nói:
“Không hiểu em đang nói gì cả, anh đi dọn phòng làm việc cho em.”
Sau đó—
Anh ta ở lì trong phòng làm việc của tôi cả đêm.
Lúc rời đi thì lơ ngơ mất hồn, còn vô tình ngã một cú.
Tôi không biết anh bị làm sao.
Cho đến tối, tôi nhận được tin nhắn từ anh.
【Tiểu Dự, có phải em vẫn chưa quên được mối tình đầu?】
Tôi không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, khách quan trả lời:
【Dù là ai, thì người mình thích đầu tiên… đều khó mà quên được, đúng không?】
Tần Chước đột nhiên im lặng.
Tôi suy nghĩ rồi nhắn thêm:
【Chẳng lẽ anh để tâm chuyện tôi từng có mối tình đầu? Không sao, nếu anh không chấp nhận được, chúng ta có thể không kết hôn.】
Tần Chước vẫn… không nói gì.
17
Hôm sau, Tần Chước lại đến.
Nhưng lần này anh không mặc vest và sơ mi như thường lệ nữa,
mà đổi sang một chiếc áo hoodie trông… rất trẻ con.
Tôi thấy cái áo đó trông hơi quen mắt, nhưng khó hiểu hỏi:
“Tần Chước, hôm nay anh sao vậy?”
Tần Chước cúi đầu, siết chặt bàn tay, có vẻ ngại ngùng lắm:
“Anh… anh mặc thế này, em thấy được không?”
Nói thật thì, với ngoại hình của Tần Chước, mặc gì cũng đẹp cả.
Tôi bật cười: “Đẹp lắm.”
Tần Chước được khen, đôi mắt sáng rỡ.
Nhưng ngay sau đó, không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt lại ảm đạm hẳn.
Anh thì thầm:
“Em thích là được rồi… chỉ cần em thích, anh sẵn sàng.”
Tôi: “?”
Đến tối.
Lúc tôi đang dọn lại giá sách,
lỡ tay làm rơi một tấm ảnh.
Đó là bức ảnh tôi chụp chung với người yêu cũ, vì để kẹp trong sách nên trước đây tôi không ném nó đi.
Tôi cúi xuống nhặt lên —
đột nhiên nhận ra, chiếc hoodie mà người yêu cũ tôi mặc trong ảnh…
chính là kiểu mà Tần Chước mặc mấy hôm nay!
……
Vậy nghĩa là, hành vi kỳ lạ hôm nay của Tần Chước… là đang bắt chước bạn trai cũ của tôi?
Tch, cái đồ ngốc này.
Tôi dở khóc dở cười, vội vàng gọi cho Tần Chước:
“Này, chắc ba tôi chưa kể rõ, nhưng cái tên bạn trai cũ đó từng bắt cá hai tay, bị tôi phát hiện rồi mới chia tay. Dù giờ tôi có đi gặp lại, cũng chỉ để… dần cho một trận nên thân.”
“Còn nói muốn đi công tác cùng anh, thật ra là tôi muốn đi du lịch, chứ chẳng định gặp lại hắn.”
Tần Chước im lặng một lúc, giọng nói không giấu được sự vui mừng lộ liễu:
“Sao tự nhiên em lại nói mấy chuyện này? Thật ra… anh cũng đâu có tò mò lắm đâu.”
Tôi: “…”
Hôm sau.
Tần Chước từ một “đầu bếp mặt thối” lặng lẽ nấu cơm chuyển thành một “đầu bếp hớn hở”, thần thái rạng rỡ hẳn lên.
Còn khe khẽ… ngân nga vài câu hát.
Ồ hô, từ bếp trưởng tuyệt vọng thành đầu bếp vui vẻ trong nháy mắt.
Tôi: “…”
18
Cứ thế, tôi và Tần Chước ở bên nhau tròn một tháng.
Ngày đầu tiên, tôi thấy anh ta thật kỳ quặc.
Ngày thứ bảy, tôi bắt đầu thấy anh ta có chút đáng thương.
Ngày thứ mười ba, tôi phát hiện thật ra anh ta đôi khi cũng khá đáng yêu.
Ngày thứ hai mươi ba, tôi không hiểu sao lại đưa tay lau mồ hôi trên trán anh.
Ngày thứ ba mươi, lúc anh cùng ba tôi đánh cờ, khuôn mặt nghiêng dưới ánh nắng của anh bỗng đẹp đến ngỡ ngàng.
Khi tôi nhận ra, mình đã đặt lên má anh một nụ hôn thật khẽ.
Tần Chước sững người, quân cờ trượt khỏi tay, rơi xuống bàn phát ra âm thanh thanh giòn.
Tôi ý thức được bản thân vừa bốc đồng hôn anh.
Hoảng loạn bật dậy, chạy thẳng về phòng.
Mãi đến khi ba tôi nói anh đã về rồi, tôi mới rón rén mở cửa.
Ngay giây tiếp theo, cổ tay tôi bị ai đó nắm lấy kéo ra ngoài.
Bóng dáng cao lớn của Tần Chước bao trùm lên tôi, một tay ôm lấy eo tôi, tay kia nâng cằm tôi lên, chậm rãi cúi xuống.
Tôi nín thở, lo lắng siết chặt vạt áo anh, khẽ nhắm mắt lại.
Kết quả — tên đáng ghét này lại nghiêng đầu, hôn nhẹ vào vành tai tôi rồi lập tức lùi ra xa.
Tôi kinh ngạc mở mắt, đối diện là ánh mắt dịu dàng, ý cười tràn đầy của anh:
“Vừa rồi nhắm mắt lại… là đang mong chờ điều gì thế?”
Tôi nhận ra mình bị anh trêu chọc, xấu hổ hóa giận, giơ tay đấm anh một cú:
“Tần Chước, anh là tên khốn… Ưm—”
Còn chưa mắng xong.{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}
Tần Chước đã cúi xuống, hôn lên môi tôi, lần này không còn do dự.
Đầu lưỡi ấm nóng bá đạo cạy mở hàm răng tôi, mạnh mẽ cuốn lấy, không cho tôi chút kháng cự nào.
Nụ hôn của anh nóng bỏng khiến tôi chân mềm nhũn, sau lưng là bức tường lạnh buốt, trước ngực là cơ thể nóng hừng hực của anh.
Mỗi lần thở đều quấn lấy hơi thở đối phương, âm thanh ướt át từ môi lưỡi vang lên khiến mặt tôi đỏ bừng.
Nụ hôn chấm dứt.
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vùi mặt vào ngực anh, cố gắng ổn định hơi thở.
Tần Chước như cún con dụi nhẹ lên đỉnh đầu tôi, giọng khàn khàn:
“À đúng rồi, anh phải nói với em một tin… rất buồn. Vài hôm trước nhà anh bị trộm đột nhập.”
Tôi giật mình ngẩng đầu: “Gì cơ? Bị trộm à?”
“Có mất món gì quý giá không?”
Tần Chước lắc đầu: “Không mất gì cả.”
Tôi nhíu mày: “Vậy tên trộm lấy cái gì?”
Tần Chước mím môi, giọng nghiêm túc: “Nó lấy mất mấy bản hợp đồng chúng ta ký… cả mười tám bản, bị lấy hết.”
“?”
Tôi đơ người: “Trộm… trộm hợp đồng? Hắn lấy mấy thứ đó làm gì?”
Tần Chước lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc ôm tôi vào lòng:
“Ai mà biết, chắc là đem bán… đồng nát chăng?”
Tôi: “?”
Tôi tinh mắt phát hiện sau câu đó, khóe miệng Tần Chước đang cố nhịn cười đến mức muốn bay luôn lên trời.
Ngay lập tức, tôi hiểu ra.
Trong hành lang vang lên tiếng thét đầy phẫn nộ của tôi.
“Tần Chước! Anh là đồ vô lại!!”
Tần Chước lại cúi đầu, mặt dày vô sỉ chặn miệng tôi bằng một nụ hôn khác.
……
19
Chớp mắt đã đến ngày tôi và Tần Chước đi đăng ký kết hôn lần nữa.
Lúc Tần Chước đến đón tôi, tôi vẫn chưa chuẩn bị xong.
Thế là anh đứng ở cửa, tay run run bắt tay từng… chậu cảnh, cây ăn quả, và cả con chó nhỏ ngoài cửa.
“Anh bạn số một, chúc tôi đăng ký suôn sẻ.”
“Anh bạn số hai, chúc tôi tân hôn hạnh phúc.”
“Anh bạn số ba, chúc tôi hôn nhân mỹ mãn.”
“Cảm ơn… cảm ơn các cậu, giờ tôi không còn căng thẳng nữa rồi…”
“…Huhuhu, nói xạo đấy, tôi sắp căng thẳng chết rồi đây.”
Tôi đẩy cửa bước ra đúng lúc anh đang hít thở sâu liên tục.
“Tần Chước, đi thôi, tới giờ đi đăng ký kết hôn rồi.”
Tần Chước khựng lại, chỉ liếc nhìn tôi một cái, rồi lập tức giơ tay che mắt.
Tôi tưởng anh bị gì đó bay vào mắt, vội nắm tay anh kiểm tra, ai ngờ một giọt nước mát lạnh rơi xuống tay tôi.
Tần Chước đưa tay ôm lấy tôi, mặt vùi sâu vào cổ tôi, khẽ nức nở:
“Giống như đang mơ vậy.”
“Thật ra, trước đây anh từng ra sân bay rất nhiều lần để nhìn em, nhưng lần nào cũng chỉ dám đứng từ xa, không dám lại gần.”
“Anh càng sợ người khác nhận ra, rồi đoán lung tung mối quan hệ giữa hai ta, thậm chí lấy tên anh để bịa chuyện làm tổn thương em.”
“Anh thật sự không thể chịu được… nhưng từ hôm nay, anh không cần sợ nữa, vì em đã là vợ anh rồi.”
“Từ giờ trở đi, anh có thể đường hoàng bảo vệ em.”
“Tiểu Dự, em có thể quay lại giới giải trí, làm điều em thích, anh sẽ luôn luôn ủng hộ em.”
“Từ nay về sau, anh là chồng em — cũng là fan trung thành nhất của em.”
Mắt tôi cay cay, vỗ nhẹ vào lưng anh:
“Thôi nào, đừng khóc nữa, chút nữa còn chụp hình đấy, em mê trai đẹp, không muốn có tấm ảnh cưới nào với người xấu xí đâu.”
Tần Chước bật cười qua nước mắt, lập tức nắm chặt tay tôi:
“Đi thôi, mình đến cục dân chính!”
——Tối hôm đó, trên hot search hiện lên dòng tiêu đề nổi bật:
#Đưa tôi và idol của tôi cũng kết hôn đi, hihi#
[Toàn văn hoàn.]