Chương 7 - Cuộc Hôn Nhân Đầy Thách Thức
Trên mặt có mấy vết cào dài.
Mẹ tôi thở dài, cúi xuống xoa đầu ông.
“Đánh nhau với người ta rồi à? Không thắng à?”
“Anh đến tìm Phó Trừng à?”
Ba tôi ngước mắt lên, đầy u oán.
“Hắn nói, hắn mới là người đáng ra được liên hôn với em, hắn nói, anh chỉ là kẻ thay thế.”
“Nếu năm đó hắn không ra nước ngoài, em sẽ gả cho hắn.”
“Ôn Yên, thì ra em thật sự… không thích anh!”
Tôi nằm bò bên cửa, nghe rõ câu chuyện năm xưa.
Dù hai nhà Phó – Ôn ít giao du, nhưng từng có một cuộc hôn ước do trưởng bối sắp đặt.
Nhưng ngay khi chuẩn bị công bố liên hôn, Phó Trừng lại si mê một cô gái lạ đột nhập vào khách sạn hắn.
Cô gái ấy gia thế bình thường, nhưng như một mặt trời nhỏ rực rỡ, chiếu sáng tâm hồn cằn cỗi khô khan của thiếu gia họ Phó.
Hắn giấu cả nhà, dẫn cô ấy ra nước ngoài.
Nhà họ Ôn tức giận, liền đổi đối tượng liên hôn thành nhà họ Giang.
Nên ba tôi nói, ông chỉ là người thay thế.
Tủi thân đến rơi lệ.
Vài giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay mẹ tôi.
Hòa lẫn vào đường vân trong lòng bàn tay.
Giọng mẹ rất dịu: “Đúng, tôi không thích anh.”
Ba tôi càng khóc thảm hơn.
“Đã không thích, tại sao lại lấy anh, còn sinh ra Tiểu Lê nữa!”
“Ôn Yên, anh thật sự tức giận rồi đó!”
“Dỗ cũng không nổi đâu!”
“Vì…” Bàn tay trắng nõn khẽ chạm lên môi mỏng của ông.
“Anh trông cũng không tệ, tôi rất hài lòng với gương mặt này.”
Ầm——
Ba tôi đầu choáng mắt hoa.
17
“Th-thật… thật sao?”
“Hứ, đừng tưởng khen anh đẹp trai là anh sẽ tha thứ cho em!”
“anh khó dỗ lắm đấy biết không?”
Mẹ tôi vẫy tay ra hiệu cho tôi đóng cửa ra ngoài.
Sau đó tóm lấy ba tôi, hôn một trận tơi bời.
Ba tôi càng mơ màng hơn.
Hai tiếng sau, chữ lấp lánh trên màn hình:
【Tên tiện nhân đáng chết, dám chia rẽ tôi với vợ, buồn cười thật, tôi mà tin hắn chắc?】
【Tôi tát cho hắn hai cái tại chỗ, đánh cho hắn khóc như mưa, rồi đuổi hắn cút!】
【Vợ tôi khen tôi đẹp trai, hê hê hê, chắc chắn là thích tôi, chỉ ngại không nói ra thôi, ai da tôi biết hết rồi~】
【Anh em ơi, vợ tôi còn viết kế hoạch khởi nghiệp món ngọt cho tôi, cô ấy thật sự để tâm đến lời tôi nói, chắc chắn thích tôi, hu hu hu, cảm động quá đi~】
【Hạnh phúc quá, tôi chính là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian!】
【Anh em à, tại sao cứ mỗi lần vợ hôn tôi là tôi lại choáng váng, thiếu oxy à?】
【……】
Phó Trừng chưa từ bỏ.
Cầm cà phê pha tay Bắc Loan đến tận nhà tìm mẹ tôi.
“A Yên, lần này, để anh chủ động.”
“Anh biết em bị ép kết hôn, bị ép sinh con, em vẫn chưa quên được anh.”
“Uống ly cà phê này, đi với anh đi!”
“Hồi đó là anh trẻ con, không nhìn thấu lòng mình, thực ra người anh yêu là em…”
Ba tôi bất chấp lao ra: “Đồ tiện nhân cút đi!”
“Vợ tôi là của tôi, của tôi!”
“Anh là tiểu tam phá hoại gia đình tôi!”
Phó Trừng không kém cạnh, túm tóc ba tôi: “Không được yêu mới là tiểu tam!”
“A Yên thích tôi, không thích anh!”
Đến khi mẹ tôi chạy tới.
Cả hai đều bị thương.
Tôi nhân cơ hội đá cho Phó Trừng mấy phát.
Hừ, ba tôi nói đúng, người xấu!
“A Yên, đừng kìm nén bản thân, nhà họ Giang chẳng là gì cả, chỉ cần có tôi, em có đủ tự tin để rời đi.”
Thấy mẹ tôi, hắn không màng thể diện, gào to.
Ba tôi vèo một cái ôm chặt lấy đùi mẹ tôi: “Vợ ơi nhìn anh ta đi!”
“Hắn cào anh, đau quá!”
“Vợ ơi, vợ ơi nói gì đi mà!”
Mẹ tôi đỡ trán: “Phó Trừng, đủ rồi!”
“Đừng quấy rầy tôi, tôi rất hạnh phúc, chẳng cần kìm nén gì cả.”
Bà chỉ vào tôi: “Sản phẩm của sự buông thả đây, hiểu chưa?”
18
Sắc mặt Phó Trừng trắng bệch, không thể tin nổi.
Đúng vậy, là hắn cố tình phớt lờ điều mà hắn không muốn đối mặt.