Chương 2 - Cuộc Hôn Nhân Đầy Oan Nghiệt
04
Tôi quỳ xuống cầu xin anh ta, nói rằng tôi sẵn sàng đi làm, kiếm tiền trả lại cho anh ta.
Tôi nói rằng tôi sẽ đi tìm Tòng Dung, giải thích rõ mọi chuyện với cô ấy, dù cô ấy có đánh có chửi, tôi cũng không phản kháng.
Tôi thậm chí quỳ xuống cầu xin Dịch Thận, nhưng anh ta vẫn không chút động lòng.
Anh ta bước đến trước mặt tôi, cúi người, nhìn thẳng vào mắt tôi:
“Trừ khi cô kết hôn với tôi, nếu không, đừng mong lấy lại tro cốt của mẹ cô.”
Đôi mắt anh ta như một hồ nước lạnh thăm thẳm, khiến người ta rét run từng cơn.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể đồng ý.
Nhưng khi giấy kết hôn đã vào tay, anh ta vẫn không trả tro cốt cho tôi.
Anh ta cười lạnh lùng, đầy châm chọc:
“Hướng Cốc, người tôi yêu nhất đã rời đi, cô nghĩ rằng món nợ này dễ trả như vậy sao?”
Anh ta ghé sát tai tôi, thì thầm từng chữ:
“Bây giờ, những ngày trả nợ của cô chính thức bắt đầu.”
Hơi thở của anh ta phả lên vành tai tôi, khiến tôi rùng mình từng đợt.
Tôi cố gắng kiềm chế cơn run rẩy, giọng nói khẩn cầu:
“Dịch Thận, là tôi có lỗi với anh.”
“Dù anh muốn tôi làm gì, tôi cũng đồng ý. Tôi sẽ cố gắng bù đắp.”
“Bây giờ, tôi đã kết hôn với anh rồi, có thể trả tro cốt của mẹ lại cho tôi được không?”
Dịch Thận cười nhạt:
“Tôi chỉ nói là kết hôn với tôi thì tôi sẽ giúp cô lo hậu sự cho mẹ cô, nhưng tôi đã nói sẽ trả tro cốt lại cho cô bao giờ?”
Bất kể tôi cầu xin, gào khóc hay đánh đập anh ta thế nào, anh ta vẫn không lay chuyển.
Anh ta nói, anh ta sẽ sắp xếp cho mẹ tôi được chôn cất tử tế, nhưng nếu tôi không ngoan ngoãn nghe lời, thì vĩnh viễn đừng mong biết được mẹ tôi đã được chôn ở đâu.
Sau đó, anh ta đưa tôi về nhà, ném giấy kết hôn trước mặt mẹ mình.
“Mẹ không phải từng nói, Tòng Dung còn không bằng con gái người giúp việc sao?”
“Mẹ không phải từng nói, thà tác hợp cho con và Hướng Cốc, cũng không chấp nhận Tòng Dung bước vào cửa sao?”
“Đây, con làm theo lời mẹ rồi, cưới con gái của bà giúp việc về làm dâu nhà họ Dịch rồi.”
“Mẹ, mẹ hài lòng chưa?”
Mẹ Dịch Thận trừng lớn mắt không thể tin được, bà ta túm lấy giấy kết hôn, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, rồi gào lên thất thanh:
“Dịch Thận!”
“Sao con có thể cưới con gái của một người giúp việc?”
“Con muốn chọc mẹ tức chết sao!”
Dịch Thận cười nhạt, xoay người lên lầu, bỏ mặc tôi dưới tầng đối diện với bà ta.
Tôi chìm trong nỗi đau mất mẹ, không còn tâm trạng để bận tâm đến vở kịch này, chỉ nghĩ đến một điều duy nhất – đến khi nào Dịch Thận mới chịu nguôi giận, chịu nói cho tôi biết mẹ tôi được an táng ở đâu?
Bất ngờ, một cái tát nặng nề giáng xuống mặt tôi.
Mẹ Dịch Thận chỉ thẳng vào mặt tôi, giận dữ mắng nhiếc:
“Cô dám nhân lúc nó yếu đuối để cưỡng ép kết hôn?”
“Cô không soi gương xem mình là thứ gì, có xứng với A Thận không?”
“Mẹ cô vừa chết, cô đã vội vàng tìm đàn ông, sao? Cô thèm đàn ông đến phát điên rồi à?”
Từ ngày đó, tôi bắt đầu những tháng ngày dây dưa không dứt với Dịch Thận.
05
Chỉ cần có cơ hội, Dịch Thận nhất định sẽ sỉ nhục tôi.
Tôi từng nghĩ rằng mình chỉ là công cụ anh ta cưới về để trả đũa mẹ anh ta, rằng giữa chúng tôi sẽ không có bất kỳ quan hệ thực chất nào.
Nhưng anh ta vẫn xông vào phòng tôi, mặc kệ tôi trốn tránh, mạnh mẽ chiếm đoạt tôi.
Anh ta cười lạnh lùng: “Lúc bò lên giường tôi, cô đâu có ngại? Bây giờ trốn cái gì? Giả vờ thanh cao cho ai xem?”
Anh ta ép tôi phải tạo đủ loại tư thế, điên cuồng trút giận lên cơ thể tôi.
Chỉ cần tôi không phối hợp, anh ta sẽ đe dọa: “Sao? Không muốn biết mẹ cô được chôn ở đâu nữa à?”
Về sau, anh ta không còn hài lòng với việc chỉ tra tấn và làm nhục tôi trong bóng tối.
Anh ta liên tục đưa hết nhân tình này đến nhân tình khác về nhà, biến tôi thành một trò cười không hơn không kém.
Mẹ Dịch Thận vừa khinh bỉ tôi, mắng tôi không biết liêm sỉ, quyến rũ con trai bà ta.
Vừa trong những lúc con trai mình vướng vào hàng loạt scandal tình ái và bị mọi người đàm tiếu, lại quay sang trách móc tôi ngu xuẩn, vô dụng, đến một người đàn ông cũng không giữ nổi.
Ba năm qua, tôi làm gì cũng đều sai. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy vô cùng, vô cùng mệt mỏi.
Thoát khỏi dòng hồi ức, tôi mới nhận ra khách khứa đã rời đi từ lâu, chỉ còn lại Ái Như vẫn đứng đó. Sau này, trong câu chuyện của đám người ngoài kia, tôi lại có thêm một chuyện cười để họ bàn tán.
Ái Như tỏ vẻ ngây thơ hỏi: “Dịch phu nhân, chị thực sự đã vội vàng tìm đàn ông khi mẹ mình còn đang sống chết không rõ sao?”
“Nhìn chị, thật sự không giống loại người như vậy.”
Tôi còn chưa kịp đáp, Dịch Thận đã quát lớn:
“Cút!”
“Cút ngay cho tôi!”
Tôi quay đầu nhìn Dịch Thận, chợt thấy trong mắt anh ta có chút hối hận. Chắc là tôi nhìn nhầm rồi.
Nhìn thấy tôi đau khổ như thế này, Dịch Thận hẳn phải vui mừng mới đúng, sao có thể hối hận được chứ? Còn chưa kịp nghĩ nhiều, trước mắt tôi bỗng tối sầm lại, rồi ngã xuống bất tỉnh.
Có thứ gì đó ấm nóng chảy xuống giữa hai chân tôi. À… là đứa bé. Đứa bé vốn không nên xuất hiện trên đời này.
Có lẽ vì biết mình sẽ không bao giờ có được tình yêu của cha mẹ, con đã chọn cách rời đi.
Tôi lặng lẽ nghĩ, như vậy cũng tốt. Một đứa trẻ không được mong đợi, cho dù sinh ra, cũng sẽ rất khổ sở.
Mà tôi… đã quá khổ rồi.
Tôi không muốn con mình cũng phải chịu đựng những đau khổ đó. Vậy nên, con à, cứ đi đi.
06
Hình như tôi đã ngủ rất lâu, rất lâu.
Trong giấc mơ, tôi nhìn thấy mẹ mình.
Khi tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt là một mảng trắng xóa, ngay sau đó, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi.
Dịch Thận đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Trên mặt anh ta có vẻ vui mừng, còn có chút lo lắng chưa kịp tan đi.
Giọng anh ta run rẩy:
“Hướng Cốc, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!”
Cổ họng tôi khô rát, giọng khàn đặc hỏi:
“Đứa bé… không còn nữa, đúng không?”
Dịch Thận cúi đầu, dường như có chút không đành lòng, anh ta nắm lấy tay tôi, nói:
“Hướng Cốc, chúng ta vẫn có thể có con mà.”
Tôi rút tay ra khỏi tay anh ta, đặt lên bụng mình, khóe mắt lăn xuống một giọt nước.
Xin lỗi con…
Con đã chọn mẹ làm người sinh ra con, vậy mà mẹ lại không thể giữ được con lại thế gian này.
Mẹ có thể cho con… chỉ là một giọt nước mắt này mà thôi.
Có lẽ vì tôi quá bình tĩnh, Dịch Thận bắt đầu căng thẳng.
Anh ta lại siết chặt lấy tay tôi, lặp lại lời hứa hẹn:
“Hướng Cốc, chúng ta vẫn sẽ có con mà.”
“Nhất định sẽ có.”
Anh ta nắm quá chặt, khiến tay tôi đau nhói.
Tôi cố hết sức giật tay ra, bình thản nói:
“Như vậy, thực ra cũng tốt.”
“Ít nhất, con của tôi không phải nghe người ta nói rằng mẹ nó là một con đàn bà hạ tiện bò lên giường đàn ông để lấy lòng.”
Mặt Dịch Thận lập tức tái nhợt.
Môi anh ta mấp máy, nhưng không phát ra được tiếng nào.
Tôi khẽ cười nhìn anh ta, giọng nói yếu ớt nhưng vô cùng kiên định:
“Dịch Thận, chúng ta ly hôn đi.”
“Ba năm rồi, ba năm nay tôi không có một ngày nào sống yên ổn, anh và mẹ anh cũng chưa từng có một ngày nào không nhục mạ tôi.”
“Khoản nợ tôi nợ anh, tôi đã trả đủ rồi, đúng không?”
Dịch Thận tức giận, lập tức phản bác:
“Trả đủ?”
“Hướng Cốc, tôi nói cho cô biết, cả đời này, cô cũng không trả đủ nợ cho tôi đâu!”
Tôi nhắm mắt, tuyệt vọng nói:
“Cả đời sao?”
“Nhưng cả đời này dài quá, tôi thật sự mệt rồi, anh có thể buông tha cho tôi không, Dịch Thận?”
Anh ta nhìn tôi, rất lâu không nói gì.
Mãi sau, anh ta mới cất giọng:
“Tôi không biết em mang thai.”
Tôi khó hiểu nhìn anh ta, tưởng rằng anh ta đang nghĩ tôi cố tình lên kế hoạch có thai.
Tôi giải thích:
“Mỗi lần… tôi đều uống thuốc tránh thai.”
“Đứa bé này, vốn dĩ tôi cũng định bỏ đi.”
Dịch Thận đột nhiên bật dậy, giận dữ:
“Em lần nào cũng uống thuốc?”
“Bảo sao kết hôn bao lâu mà vẫn không có thai!”
“Em còn muốn bỏ đứa bé? Dựa vào đâu? Em đã hỏi tôi chưa?!”
Tôi không hiểu nổi, cũng không muốn nhịn nữa, nhưng tôi không còn sức, chỉ yếu ớt hỏi:
“Chẳng lẽ, anh thực sự muốn một đứa con do một con đàn bà hạ tiện bò lên giường sinh ra sao?”
Không hiểu vì sao, ánh mắt Dịch Thận bỗng tràn đầy đau đớn.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta.
Anh ta nói:
“Hướng Cốc, em cứ dưỡng bệnh trước đi.”
“Nếu tôi biết em mang thai, tôi sẽ không… sẽ không đối xử với em như vậy.”
“Hướng Cốc, mất đi con, tôi cũng rất đau lòng. Chúng ta sau này… hãy sống tốt, được không?”
Nói xong câu này, anh ta liền quay người rời đi, như thể chạy trốn.
Tôi sững sờ.
Dịch Thận… đây là đang xin lỗi tôi sao?
Anh ta nói muốn sống tốt với tôi?
Ha. Sao có thể chứ?
Tôi nghĩ nhiều quá rồi.
Chỉ sợ anh ta không muốn ly hôn, không muốn dễ dàng tha cho tôi, nên mới diễn một vở kịch như vậy.
Một khi tôi từ bỏ ý định ly hôn, anh ta chắc chắn sẽ càng ra tay tàn nhẫn hơn.
Năm đó, khi lừa tôi giao ra tro cốt của mẹ, chẳng phải anh ta cũng giả vờ hiểu lý lẽ như thế sao?
Muốn ly hôn… có lẽ vẫn phải nhờ đến mẹ của Dịch Thận mới được.