Chương 8 - Cuộc Hôn Nhân Đầy Nỗi Đau

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Cánh cửa đã không muốn mở ra vì tôi, gõ thêm cũng chỉ là bất lịch sự.”

Ngày hôm đó.

Xe của Tần Kỳ Nghiễm chạy rất xa, tôi vẫn thấy Lục Từ đứng ngẩn ngơ trước cổng.

Anh nghĩ gì, đã chẳng còn liên quan đến tôi nữa.

Tôi ôm chặt Ngư Viên đang ngủ say, cùng Tần Kỳ Nghiễm nhìn nhau bật cười.

Trong giọng anh mang chút đắc ý:

“Vợ, cuối cùng cũng phải tự mình theo đuổi.”

________________________________________

Ngoại truyện

Ngày Lục Từ nhận ra mình không hề yêu Kiều Sơ Lê, chính là ngày Tần Kỳ Nghiễm xuất viện.

Anh lái xe đến bệnh viện theo bản năng, lại bị Kiều Sơ Lê chặn ngay ở bãi đỗ.

Cô chất vấn:

“Anh ngày nào cũng tới bệnh viện, chẳng lẽ giờ mới phát hiện ra mình vẫn không buông được Thẩm Dịch Hoan?”

Dạo gần đây, cô ta liên tục nhắc chuyện cưới xin, nhưng Lục Từ luôn lấp liếm cho qua.

Nửa tháng nay, cô ta đi theo mới phát hiện, anh thường xuyên đứng ngoài phòng bệnh, như một kẻ trộm nhìn trộm, dõi theo Thẩm Dịch Hoan và Tần Kỳ Nghiễm.

Chính xác mà nói, là dõi theo cả ba người bọn họ.

Sự ấm áp, hòa thuận trong cách họ ở bên nhau khiến ai nhìn vào cũng thấy đó mới là một gia đình thực sự.

Thậm chí, ngay cả Ngư Viên khi ở bên Tần Kỳ Nghiễm, cũng vui vẻ hơn khi ở cạnh Lục Từ.

Kết thúc

Ban đầu, Kiều Sơ Lê nghĩ rằng khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, Lục Từ sẽ hoàn toàn buông tay.

Nhưng anh như kẻ nghiện, ngày nào cũng đến, ngày nào cũng nhìn.

Chỉ là… không làm gì cả.

Cô không chịu nổi nữa, quyết định nói rõ với anh.

Không ngờ, Lục Từ lại thẳng thắn thừa nhận:

“Cô biết tôi và Thẩm Dịch Hoan vẫn chưa ly hôn chứ? Tôi sẽ không ly hôn với cô ấy.”

Kiều Sơ Lê kinh ngạc:

“Ý anh là gì? Muốn chia tay tôi sao?”

“Đúng.”

“Dựa vào cái gì? Nếu anh chia tay tôi, vậy những năm qua tôi ở bên anh tính là gì?”

Anh im lặng rất lâu, mới thốt ra:

“Là tôi có lỗi với cô.”

Thấy anh kiên quyết, cô vội mềm giọng:

“Không sao cả, tình cảm có thể bồi dưỡng thêm. Anh và cô ấy ly hôn đi, cô ta không phải chỉ cần đứa bé thôi sao? Đứa bé cho cô ta, chúng ta lại sinh thêm một đứa…”

Anh lạnh lùng cắt ngang:

“Ý tôi là, tôi sẽ không bao giờ cưới cô.”

Kiều Sơ Lê sững sờ:

Tại sao?”

Anh khẽ cười chế nhạo:

“Cô thật nghĩ rằng những trò của mình tôi không nhìn ra? Bình thường ở nhà đối xử tệ với con gái tôi thì thôi đi, lại còn cho con bé ăn xoài.”

“Kiều Sơ Lê, nếu cô còn dây dưa, tôi có thể tố cáo cô tội cố ý giết người.”

Một chiếc mũ tội danh đội lên, Kiều Sơ Lê hoàn toàn tuyệt vọng.

“Vậy ra anh luôn biết là tôi làm? Tại sao không vạch trần?”

“Chuyện này… không đến lượt cô hỏi.”

Phía đối diện, Tần Kỳ Nghiễm và Thẩm Dịch Hoan đã lên xe.

Lục Từ thậm chí chẳng có cơ hội chào một câu.

Anh quay người lên xe, lại bị Kiều Sơ Lê chặn lại.

Cô gào lên:

“Nếu trước đây anh chịu phản kháng gia đình một lần, người cưới anh đã là tôi! Nhưng anh không làm.”

“Hai năm trước, nếu anh dám đối diện với trái tim mình, cũng đã chẳng bỏ lỡ Thẩm Dịch Hoan!”

“Bây giờ dù anh dùng giấy hôn thú để trói buộc cô ấy thì sao? Trái tim cô ấy sớm đã không còn ở anh nữa rồi, anh chỉ là một kẻ đáng thương!”

Hôm đó, Lục Từ uống rượu suốt một đêm.

Khi tỉnh dậy, anh quyết định buông tay.

Sau hôn lễ của Tần Kỳ Nghiễm và Thẩm Dịch Hoan, ba người họ cùng rời khỏi thành phố.

Mà tổng tài Lục Từ của tập đoàn Lục thị, từ đó không còn cưới vợ lần nào nữa.

Anh em khuyên anh:

“Anh Từ, người ta đã kết hôn sinh con rồi, bấy nhiêu năm qua anh cũng nên buông bỏ đi thôi.”

Đôi mắt người đàn ông thoáng đỏ, một nỗi đau đè nặng khiến anh nghẹn thở:

“Cậu bảo tôi… làm sao buông bỏ được đây…”

Hai năm bên nhau, anh từng nghĩ chỉ là trò đùa.

Nhưng không ngờ, từng nụ cười, từng ánh mắt của cô đã khắc sâu vào tận xương tủy anh.

Trong những đêm mộng mị, sự tuyệt vọng và tan vỡ nơi đáy mắt cô vẫn còn nhói đau anh…

Hết lần này đến lần khác.

(Toàn văn hoàn)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)