Chương 5 - Cuộc Hôn Nhân Đầy Nỗi Đau
Tôi vốn biết họ thiên vị Kiều Sơ Lê, nhưng không ngờ lần này họ chẳng cần hỏi han, đã mặc định lỗi thuộc về tôi.
Rõ ràng tôi mới là kẻ bị hại nặng nề nhất.
Vậy mà trong mắt họ, tôi lại trở thành kẻ thù chung.
Tôi cắn môi đến bật máu, vị tanh lan ra nơi đầu lưỡi, cả người lạnh ngắt.
Ngay lúc tôi tưởng mình sắp bị tiếng mắng chửi nhấn chìm, một giọng nam trầm ổn vang lên, như thiên âm giáng xuống:
“Đủ rồi!”
Áo blouse trắng lướt qua mang theo một cơn gió.
Giây tiếp theo, tôi bị người đó kéo vào trong lòng.
Anh nắm chặt tay tôi, đầu ngón tay nóng bỏng kinh người.
Khám qua một lượt, anh mới thở phào, nhưng gương mặt vẫn nghiêm lại:
Đến tức giận em cũng không dám sao?”
Tôi nắm chặt vạt áo anh, tất cả ấm ức trong khoảnh khắc anh xuất hiện, trào dâng như vỡ đê.
“Ngư Viên đang cấp cứu…” – Giọng tôi nghẹn ngào – “Con bé ăn bánh kem do Kiều Sơ Lê đưa…”
“Anh biết.” – Giọng anh trầm ổn, không hề do dự – “Anh đã xem camera giám sát.”
Một câu nói khiến sắc mặt mọi người biến đổi.
Trong đó, kém sắc nhất chính là Kiều Sơ Lê.
Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gượng cười lễ phép:
“Bác sĩ Tần, thì ra anh quen Dịch Hoan, vậy thì thật tốt quá…”
“Anh không thấy tốt chút nào.” – Tần Kỳ Nghiễm thẳng thừng cắt ngang, không chút nể nang – “Nếu thật sự coi cô ấy là người nhà, thì cô đã không hại con cô ấy, còn vu oan giá họa.”
Đôi mắt vốn dĩ luôn bình thản, lúc này sâu thẳm như biển đêm.
“Bác sĩ Tần, đây là chuyện nhà chúng tôi—” cha ruột tôi mở miệng, giọng mang chút khách khí với người ngoài.
“Bây giờ thì không còn là chuyện nhà các người nữa.” – Tần Kỳ Nghiễm dứt khoát ngắt lời.
Giọng anh không cao, nhưng tràn đầy uy nghi không thể kháng cự:
“Nếu các người đã không coi trọng cô ấy, vậy thì đừng đến dự đám cưới của chúng tôi.”
“Cái gì?”
“Đám cưới?”
“Các người sắp kết hôn? Vậy ra anh chính là người đàn ông mà nó muốn lấy?”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi.
Ngay cả Lục Từ cũng hiếm hoi nhướng mày.
Sững sờ nhất vẫn là Kiều Sơ Lê.
“Sao có thể? Sao anh có thể cưới cô ta? Anh… anh có biết cô ta từng kết hôn, từng sinh con không?”
Chắc hẳn bọn họ chưa buồn mở thiệp cưới của tôi.
Nếu không thì đã chẳng ngỡ ngàng đến vậy, khi biết đối tượng kết hôn của tôi chính là Tần Kỳ Nghiễm.
“Thế nào, phụ nữ từng kết hôn, từng sinh con thì không có nhân quyền à?”
Ánh mắt Tần Kỳ Nghiễm nhìn về phía Kiều Sơ Lê không hề có chút ấm áp.
“Tôi… tôi không có ý đó…” – Kiều Sơ Lê lắp bắp.
Anh lại thẳng thừng cắt ngang, giọng sắc bén:
“Đường đường là phụ nữ, sao cô lại độc ác với phụ nữ đến thế? Cũng đúng thôi, nếu không có tâm địa ác độc, thì đã chẳng nỡ ra tay với một đứa trẻ.”
“Bác sĩ Tần.” – Lục Từ bất ngờ lên tiếng – “Xin chú ý lời lẽ.”
Khóe môi Tần Kỳ Nghiễm khẽ cong, nhưng lời lại hướng về Kiều Sơ Lê:
“Có thời gian hãm hại một đứa bé, sao không có thời gian tìm hiểu xem tình trạng hôn nhân của vị hôn phu cô thế nào?”
Kiều Sơ Lê nhíu mày:
“Ý anh là gì?”
Anh nhếch môi cười đầy châm biếm:
“Ý tôi là, vị hôn phu của cô… vẫn đang trong tình trạng hôn nhân hợp pháp.”
Lời vừa dứt, xung quanh lập tức rơi vào tĩnh lặng chết chóc.
Sự im lặng ấy kéo dài không biết bao lâu, đột nhiên, cửa phòng cấp cứu bật mở.
Tôi và Tần Kỳ Nghiễm lập tức lao tới.
Lục Từ cũng muốn bước lên, nhưng bị Kiều Sơ Lê kéo lại.
“Lục Từ, anh không định giải thích sao?”
“Về nhà rồi nói.”
Anh hất tay cô ta ra, sải bước tiến vào thang máy.
Khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, tôi nhìn thấy gương mặt Kiều Sơ Lê vặn vẹo vì ghen tuông và giận dữ.
9
Hôm đó, vừa bước vào phòng bệnh, Lục Từ đã bị Kiều Sơ Lê đuổi theo gọi đi.
Sau đó xảy ra chuyện gì, không ai biết.
Đêm hôm đó, anh lại xuất hiện.
Tình trạng của Ngư Viên đã ổn định, con bé đang ngủ say.
Người đàn ông cao lớn đứng trước mặt tôi, ánh mắt nhìn từ trên xuống như muốn xuyên thấu:
“Em thích hắn ta đến vậy sao?”
Một câu chẳng đầu chẳng cuối, nhưng tôi hiểu ngay.
Thật ra Lục Từ đã từng gặp Tần Kỳ Nghiễm, ngay trong đám cưới của chúng tôi.
Khi đến bàn bạn học để mời rượu, cả bàn đều đứng dậy, chỉ có Tần Kỳ Nghiễm là không nhúc nhích.
Anh thậm chí không hề nhìn tôi, chỉ lặng lẽ uống hết ly này đến ly khác.
Lục Từ nhạy bén đến vậy, sao có thể không nhận ra?
Chỉ là anh không nói, cũng không biểu hiện gì, nhưng qua một vài chi tiết nhỏ, anh đã ngầm cho tôi biết anh để ý.
Cuối cùng, tôi không chịu nổi, chủ động thừa nhận.
Tôi vẫn nhớ rõ khoảnh khắc anh nghe tôi nói mình và Tần Kỳ Nghiễm từng là bạn học cùng bàn, trên khóe môi anh hiện lên nụ cười chơi đùa đầy ẩn ý:
“Em thích hắn ta.”
Bị vạch trúng tâm tư, tôi cũng không phủ nhận, thẳng thắn gật đầu.
Hồi cấp ba, người thích Tần Kỳ Nghiễm rất nhiều, trong đó có tôi.
Anh luôn đứng trong top 20 của khối, dáng người cao gầy, trắng trẻo, mang theo một khí chất bình hòa và điềm tĩnh lạ lùng.
Tần Kỳ Nghiễm có sự tự nhận thức rõ ràng, lại trưởng thành hơn hẳn so với bạn cùng lứa.
Anh như đã sớm tìm ra nhịp điệu và phương hướng của cuộc đời, một mình tiến về phía trước, vừa cô độc vừa điềm đạm.
Năm được ngồi cùng bàn với anh, tôi nhận được rất nhiều ảnh hưởng, cho đến tận bây giờ vẫn còn in sâu.
“Em thích hắn đến vậy? Vậy so với lúc trước thích tôi thì sao?” – Giọng Lục Từ kéo tôi trở lại thực tại.
Đôi môi mỏng anh mím chặt, ánh mắt đen thẳm khóa chặt lấy tôi.
Tôi mỉm cười nhạt:
“So với anh, anh xứng sao?”