Chương 5 - Cuộc Hôn Nhân Đầy Khó Khăn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ba năm trời tôi dốc lòng vun đắp cho mối quan hệ này, kết quả nhận lại chỉ là như vậy.

“Kết hôn với em là quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời anh.”

Lệ Đình Uyên chau mày, vẻ mặt đầy khó hiểu.

“Anh đã cân nhắc rất lâu, nghĩ đến mọi khả năng, cuối cùng mới chọn cưới em—”

Giọng anh nghẹn lại, như máy tính vừa bị treo:

“Em sao có thể nói… anh không yêu em?”

Tôi mệt rồi.

Tôi nâng tay, nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt anh, nhìn vào đôi mắt luôn lạnh lùng đó:

“Thì coi như em không còn yêu anh nữa.”

“Anh hiểu kiểu nói này hơn chứ?”

Ngón tay tôi khẽ lướt qua môi anh:

“Cuộc sống thế này, em không muốn tiếp tục nữa.”

Cổ họng tôi đau rát, nhưng tôi vẫn gượng cười:

“Nói như vậy… có hợp logic của anh không?”

Trong lòng bàn tay anh vẫn còn hương hoa nhài của loại kem tay tôi vừa thoa giúp — giống hệt mỗi lần tôi nằng nặc đòi chăm sóc cho anh.

Chỉ mới vài ngày trước, tôi còn nằm co trên sofa, vừa cắt móng tay cho anh vừa trêu rằng anh quá kỹ tính.

“Về ký đơn ly hôn đi.”

Ngón tay tôi vuốt nhẹ cằm anh.

“Một khoản đầu tư lỗ, thì phải biết cắt lỗ đúng lúc.”

Sáng hôm sau, khi tôi đang khởi động trong phòng tập của đoàn múa, qua gương lớn, tôi thấy anh đứng lặng lẽ ở cửa.

Anh vẫn mặc chiếc sơ mi hôm qua cà vạt lỏng lẻo, trong mắt là những tia máu chưa từng xuất hiện. Anh chỉ đứng đó, tay siết chặt chiếc phong bì chưa bóc — đơn ly hôn tôi đã gửi.

“Chúng ta nói chuyện đi, Vãn Vãn.”

Giọng anh khàn đặc, phá tan sự yên tĩnh của phòng tập.

Tôi không dừng động tác kéo giãn, trong gương phản chiếu góc hàm căng cứng của anh.

“Anh đọc xong chưa?” Tôi bình thản nhìn vào gương, hỏi.

“Nếu đọc xong rồi, thì ký đi.”

Anh bước lên vài bước, đặt chiếc phong bì tài liệu chưa mở lên nắp đàn piano, động tác nặng nề.

“Anh sẽ không ký.” Anh hít sâu một hơi, như phải dồn hết sức lực mới có thể thốt ra câu đó:

“Chuyện hôm đó, anh có thể giải thích một nghìn lần, một vạn lần, cho đến khi em tin mới thôi. Nhưng tuyệt đối không thể đánh đổi bằng việc ly hôn.”

“Còn gì để nói nữa?” Tôi xoay người đối mặt với anh: “Mỗi lần có chuyện, anh đều phải tính toán thiệt hơn. Trong lòng anh, Tống Vi Vi luôn là lựa chọn số một. Lệ Đình Uyên, những lời kiểu đó em nghe đủ rồi.”

“Vậy em nói đi, anh phải làm gì?” Anh hiếm khi mất kiểm soát, đưa tay vò rối tóc: “Lúc đó thật sự không kịp suy nghĩ! Nếu có thể làm lại…”

“Làm lại bao nhiêu lần cũng thế thôi.” Tôi khẽ ngắt lời, “Anh vĩnh viễn sẽ chọn phương án hợp lý nhất. Nhưng Lệ Đình Uyên—”

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt lo lắng của anh, lòng lại bình tĩnh lạ thường:

“Điều em cần là sự thiên vị, không phải lựa chọn sau khi đã cân đo lợi hại.”

Tôi cầm lấy phong bì, nhét vào tay anh:

“Ký vào. Đó là điều duy nhất anh có thể làm bây giờ để khiến em hài lòng.”

Đúng lúc đó, Linh Mục xuất hiện ở cửa phòng tập, khoanh tay, giọng lạnh lùng:

“Tổng giám đốc Lệ, đây là đoàn múa, không phải phòng họp của anh. Bọn tôi còn phải tập luyện.”

Lệ Đình Uyên nhìn tôi thật lâu — ánh mắt ấy phức tạp như một con thú bị dồn vào góc, cuối cùng siết chặt phong bì, quay người rời đi, sải bước thật nhanh.

Linh Mục ôm cuốn sổ tập luyện, cười nhạt:

“Cô biết vị trí thủ lĩnh đã định sẵn cho Lâm Doãn rồi chứ? Giờ thật sự chỉ có thể bắt đầu lại từ nhóm múa thôi.”

Cuộc thi quốc tế được tổ chức năm năm một lần này, được ví như Thế vận hội của giới vũ đạo. Người đoạt huy chương vàng sẽ được đặc cách vào Nhà hát Opera Paris.

“Hơn nữa, nhóm múa thì lên hình chẳng được bao nhiêu.” Linh Mục cau mày: “Cô bằng lòng làm nền cho lứa đàn em thật sao?”

“Có gì mà không bằng lòng?” Tôi chậm rãi tháo băng quấn, “Đứng ở đâu không quan trọng, quan trọng là vẫn còn được đứng trên sân khấu.”

Linh Mục hiếm khi để lộ ánh nhìn tán thưởng:

“Nhà hát Lớn quốc gia có một dự án vũ kịch gốc. Tôi sẽ cố giành cho Cô Tô suất solo.”

“Tô Vãn—” Ánh mắt anh sắc như dao khi đưa tôi phiếu đăng ký, “Lần này đừng bỏ cuộc nửa chừng nữa.”

Tôi nhận lấy tờ đơn, siết chặt trong tay: “Lần này, tuyệt đối không.”

Chuyện tình yêu, tôi từng thi rớt không thương tiếc. Nhưng với vũ đạo, tôi mãi mãi biết đáp án đúng là gì.

Lịch trình công việc mới chất kín, tôi dần tìm lại nhịp sống bận rộn quen thuộc.

Để khôi phục thể trạng tốt nhất, tôi dành cả ngày cho bài tập buổi sáng, luyện thể lực và tập tiết mục. Những ngày đầu, cơ bắp đau ê ẩm khiến tôi cúi xuống buộc dây giày cũng khó.

Đứng trong phòng tập, nhìn bóng dáng mình trong gương có chút xa lạ, tôi phải thừa nhận—những năm tháng sống nhàn nhã làm “phu nhân hào môn” thực sự đã khiến tôi lơi lỏng.

Khi tôi dần quen lại với nhịp điệu mới, Lệ Đình Uyên lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của tôi.

Anh cố liên lạc nhiều lần, đều lấy cớ về đơn ly hôn, tôi trực tiếp chuyển cho luật sư xử lý.

Hôm ấy tập luyện kết thúc muộn, tôi vừa mở cửa đoàn múa đã thấy Lệ Đình Uyên đứng dưới cột đèn đường. Gió lạnh thổi bay vạt áo khoác của anh, dưới đất đã phủ một lớp tuyết mỏng.

“Vãn Vãn.”

Anh gọi tôi, giọng khàn đặc, “Quản gia hỏi… tiệc giao thừa năm nay, có chuẩn bị theo thực đơn em đã định không?”

Tay tôi siết chặt quai balo. Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có tuyết, bầu trời cả ngày âm u. Lồng ngực tôi như bị đè nặng, khó thở vô cùng.

“Hôm nay khi dọn tủ áo… anh thấy tất cả cúc tay áo sơ mi đều do em phối từng đôi một.”

Anh bước lên một bước, ánh đèn đường chiếu rõ tia máu trong mắt anh.

“Bức tranh trong phòng khách là em mất ba tháng lượn hết các phòng tranh mới chọn được. Còn cái ghế sofa trong thư phòng…”

Giọng anh nghẹn lại,“Mọi người đều chê cứng, chỉ có anh biết—đó là vì em chọn để giảm đau lưng cho anh.”

Giọng anh càng lúc càng nhỏ, như sắp bị gió đông thổi tan:

“Cuối tuần sau… đoàn ballet em thích nhất sẽ diễn Kẹp hạt dẻ.”

Tôi cắn môi không trả lời. Đúng vậy, nửa năm trước tôi đã nhờ người mua vé đêm công diễn.

“Trưa nay đầu bếp hỏi… món chè tám bảo giao thừa năm nay có làm theo công thức em dạy không.”

Anh bật cười khổ, hơi thở trắng xóa trong không trung:

“Tại sao món ngọt đơn giản nhất, chỉ có em làm mới đúng vị đến thế?”

“Lệ Đình Uyên.”

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, giọng bình tĩnh đến mức chính tôi cũng bất ngờ:

“Với điều kiện của anh, có thể thuê stylist, designer, hay đầu bếp Michelin tốt nhất. Không có em, những thứ đó vẫn có thể làm rất tốt, đúng không?”

Khi quay người đi, tuyết rơi càng dày.

Tôi không quay đầu lại, để mặc từng bông tuyết rơi xuống mặt. Cảm giác lạnh giá lại khiến tôi tỉnh táo hơn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)