Chương 7 - Cuộc Hôn Nhân Đầy Đau Khổ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Sau chuyện này, tôi càng không thể để Ngự Viên ở bên họ.

Giờ Kiều Sơ Lê còn chưa là mẹ kế đã dám cố ý hại con bé.

Nếu bọn họ cưới nhau, dọn về ở chung…

Tôi không dám tưởng tượng Ngự Viên sẽ phải đối mặt với điều gì.

Vì thế, dù trả giá thế nào, tôi cũng phải giành quyền nuôi con.

Nhận ra tôi không đùa, sắc mặt Lục Từ lập tức sa sầm.

“Cô định để con gái tôi gọi người khác là bố à? Trên đời làm gì có chuyện dễ thế.”

Tôi cau mày.

“Ngự Viên cũng là con gái tôi, hơn nữa, Kỳ Yếm là bác sĩ nhi, sẽ chăm sóc con tốt hơn…”

“Cô mơ đi.”

Giọng Lục Từ lạnh băng, từng chữ nặng nề.

“Nếu vậy thì đừng ly hôn nữa.”

“Anh nói gì?” Tôi gần như nghi ngờ tai mình có vấn đề.

Anh bật cười lạnh.

“Không phải cô không nỡ rời con sao? Vậy thì cho con một gia đình trọn vẹn, không ly hôn nữa.”

“Anh điên rồi à.” Tôi run lên vì giận, không tin nổi anh nói ra những lời đó.

Anh nhìn tôi thật sâu.

“Chiều mai tôi đến đón hai mẹ con về nhà.”

“Lục Từ, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Anh phớt lờ, kiểm tra tình trạng của Ngự Viên, rồi quay người sải bước rời đi.

【Chương 10】

Tôi luôn tin rằng Lục Từ chỉ muốn chọc tức tôi nên mới nói ra những lời đó.

Dù sao, người anh ta thật sự muốn cưới vẫn luôn là Kiều Sơ Lê.

Nhưng đến khi Kiều Sơ Lê giận dữ tìm đến bệnh viện chất vấn tôi, tôi mới biết, những lời Lục Từ nói hoàn toàn không phải bốc đồng.

“Thẩm Dịch Hoan, rốt cuộc cô đã nói gì với Lục Từ, sao anh ấy lại hủy hôn với tôi?”

Tôi cau mày:

“Hôn ước của hai người bị hủy thì liên quan gì đến tôi?”

Cô ta ném thẳng cho tôi bản thỏa thuận ly hôn năm đó.

“Anh ta chưa ký, cô không biết sao? Đừng nói với tôi là cô không hay.”

Tôi liếc qua quả thật chỉ có chữ ký của tôi.

Những ngày này, tôi đã chấp nhận sự thật rằng tôi và Lục Từ chưa từng chính thức ly hôn, nên giờ tâm trạng cũng khá bình thản.

“Tôi thật sự không biết.”

Ngày ấy, Lục Từ nói sẽ sớm hoàn tất thủ tục, và tôi tin.

Bởi lúc đó, trong mắt anh ta chỉ có Kiều Sơ Lê.

Còn vì sao đã hai năm trôi qua mà anh ta vẫn chưa ký, tôi cũng chẳng hiểu nổi.

Tôi ngẩng lên, giọng điệu nhàn nhạt:

“Nếu được, xin cô bảo anh ta ký sớm. Song hôn là phạm pháp, tôi hy vọng có thể giải quyết xong trước lễ cưới của mình.”

Kiều Sơ Lê không ngờ tôi lại phản ứng thế này, ngập ngừng hỏi:

“Cô thật sự không định quay lại với anh ấy?”

“Không.”

Từ khi quyết định ly hôn, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc quay đầu.

Cô ta vẫn chưa tin:

“Không phải cô muốn con gái sao? Anh ấy không chịu ly hôn, chẳng phải cô sẽ được sống cùng con à?”

“Kiều Sơ Lê, chúng ta hợp tác đi.”

Cô ta im lặng.

Đôi mắt nhìn chằm chằm tôi, như muốn soi thấu lòng tôi.

Một lúc lâu sau, cô ta mới chịu mở miệng:

“Hợp tác thế nào?”

“Cái đó xem cô có thủ đoạn gì. Yên tâm, chỉ cần anh ta ký, tôi lập tức đưa Ngự Viên rời đi.”

“Dựa vào đâu tôi phải tin cô?”

Tôi bật cười:

“Chỉ dựa vào việc cô không muốn làm mẹ kế của con tôi.”

Sắc mặt cô ta biến đổi liên tục.

Hồi lâu, cô ta nói:

“Được. Nhất ngôn cửu đỉnh!”

【Chương 11】

Tiễn Kiều Sơ Lê đi, tôi đưa Ngự Viên rời bệnh viện.

Trên đường, con bé mở to đôi mắt đen láy nhìn tôi.

Đến lần thứ tám hỏi tôi chúng tôi sẽ đi đâu, tôi mới dừng xe ven đường, nghiêm túc hỏi con:

“Ngự Viên à, con có muốn sống cùng mẹ không?”

Con bé ngạc nhiên:

“Con có thể ở cùng mẹ sao?”

“Đương nhiên rồi.”

“Thế sau này có còn phải chia xa không?”

“Không. Sẽ không bao giờ chia xa nữa.”

Con bé cười tít mắt:

“Vậy con muốn sống với mẹ, mãi mãi không rời.”

Tôi thở phào, dặn con:

“Từ giờ, bất cứ ai hỏi, con đều nói muốn sống với mẹ, nhớ chưa?”

Con bé gật đầu, dường như hiểu mà cũng như chưa.

Về đến nhà, tôi vội vàng nộp đơn xin ly hôn trực tuyến.

Không phải tôi không tin Kiều Sơ Lê, mà là không tin Lục Từ.

Anh ta bề ngoài chỉnh tề, thực chất lại là kẻ điên rồ, chuyện gì cũng dám làm.

Đêm xuống.

Vừa dỗ Ngự Viên ngủ xong, chuông cửa vang lên.

Qua mắt mèo, tôi thấy chính là Lục Từ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)