Chương 1 - Cuộc Hôn Nhân Đầy Bí Ẩn
Tôi đi dạy học ở vùng núi sâu, tính tình nóng nảy.
Gia đình lại nói với người ngoài là tôi đang du học ở nước ngoài, cái gì cũng tốt đẹp cả.
Ngày bị bắt về để cưới chồng, ba tôi chỉ vào mặt tôi đen nhẻm vì nắng rồi cười gượng:
“Lúc đi thực tập ở châu Phi bị cháy nắng đó, hahaha.”
Đối tượng liên hôn là Bạc Cận Ngôn – con nhà hào môn, lạnh lùng vô cùng, người lạ đừng hòng lại gần.
Kết hôn hai năm, chúng tôi nói chuyện chưa đến mười câu.
Nghe đồn, anh ta có một “bạch nguyệt quang” mãi không quên.
Sau đó, anh ta cuối cùng cũng nói lời ly hôn với tôi: “Anh muốn đi tìm cô ấy. Với em… chỉ có thể nói là xin lỗi.”
Vậy thì càng tốt.
Tôi sảng khoái ký tên. Nhưng khi đang thu dọn hành lý, tôi lại phát hiện một tấm ảnh hồi đại học của mình trong thư phòng của anh.
Bạc Cận Ngôn giật lấy tấm ảnh đó, lần đầu tiên nổi giận với tôi: “Ai cho em động vào đồ của cô ấy?!”
Tôi chớp mắt mấy cái.
Ồ hô, “bạch nguyệt quang” thành “hắc nguyệt quang”, nên anh không nhận ra rồi à?
1
Khi tôi rời khỏi làng Ngô Đồng, lũ trẻ con đuổi theo xe rất lâu.
Chúng vừa chạy vừa khóc tèm lem, tôi phải xuống xe. Cả bọn liền vây quanh tôi.
Tôi đưa tay ra… rồi tặng mỗi đứa một quả đấm.
“Về đi học mau! Nhớ lau nước mũi sạch sẽ! Đứa nào mà tôi nghe tin trốn học, tôi bay trực thăng tới tận nơi đập cho đấy!”
Tôi không hù dọa tụi nó đâu.
Nhà tôi thật sự có trực thăng.
Chỉ là lần này ba tôi ngại quá phô trương, chứ ban đầu định dùng trực thăng đón tôi về nhà thật.
…
Vừa thấy tôi, ba tôi đứng hình mất mấy giây, rồi gào lên như lợn bị chọc tiết:
“Con gái trắng trẻo thơm tho của tôi đâu?! Cục than đen này từ đâu chui ra vậy hả?!”
Tôi trợn mắt lườm ông, không thèm đôi co.
Thả người ngồi phịch xuống sofa: “Nói đi, lần này bắt tôi cưới ai?”
Chuyện này là điều kiện tôi từng bàn với ba hồi còn học đại học.
Tôi đi dạy học tình nguyện bảy năm, ông không can thiệp gì.
Nhưng tôi không được lợi dụng danh tiếng gia đình, cũng không được để lộ thân phận gây ảnh hưởng xấu đến gia tộc.
Bảy năm sau, bất kể tôi ở đâu, đều phải nghe ông sắp xếp để kết hôn.
Ông vốn nghĩ điều kiện khắt khe vậy tôi sẽ sớm bỏ cuộc.
Ai ngờ tôi lại kiên trì đến cùng.
Tính ra, năm nay đã là năm thứ chín tôi dạy học bên ngoài.
Tôi lời rồi.
Ba tôi do dự một lúc: “Đối phương là thiếu gia nhà họ Bạc, cũng là người thừa kế công ty công nghệ Ngân Triều…”
Tôi sững người: “Nhà họ Bạc á? Con trai nhà họ gần bốn mươi rồi mà? Với lại nghe nói sức khỏe yếu từ nhỏ, nhìn lúc nào cũng như sắp chết, ba định gả con cho ông ấy hả?”
Ba tôi gãi đầu:
“Chết rồi.”
“???”
“Nhưng nhà họ Bạc mới tìm lại một đứa con riêng, tìm được hai năm rồi. Thằng bé thông minh, ngoại hình cũng được, nhà họ rất coi trọng, tương lai rực rỡ lắm!”
Ba tôi dặn tôi: “Con đừng vì nó là con riêng mà có thành kiến. Thằng đó thâm sâu khó đoán, không đơn giản đâu, con bớt nóng tính lại.”
Tôi bĩu môi: “Biết rồi.”
Tôi không có định kiến gì với con riêng cả.
Dù gì thì chuyện sinh ra thế nào cũng đâu phải do họ chọn.
Nghe nói nhà họ Bạc tìm đứa con riêng đó cực khổ lắm, mà lúc đầu người ta còn không muốn nhận về nữa kia…
Nói đến con riêng, tôi chợt nhớ đến một người.
Năm đó tôi mới tốt nghiệp đại học, vì nhiệt huyết tuổi trẻ nên lao đầu vào sự nghiệp dạy học tình nguyện.
Nơi đó hẻo lánh cực kỳ, thầy giáo già dẫn tôi đi gõ cửa từng nhà để vận động học sinh thì tôi thấy một cậu con trai.
Cậu ấy tên là Triều Dương, tuổi cũng không nhỏ, chắc chỉ kém tôi bốn, năm tuổi.
Thầy giáo nói, cậu là người đầu tiên trong làng thi đậu vào trường cấp ba ở trấn.
Nhưng nhà quá nghèo, không đủ tiền đi học, học hết lớp 11 thì nghỉ.
Tôi đến nhà cậu ấy xem thử – đúng là nghèo thật.
Mẹ cậu ấy sức khỏe yếu, người gầy lắm, nhưng nhìn qua đường nét gương mặt vẫn có thể thấy – lúc trẻ chắc chắn là một mỹ nhân.
Thầy giáo già lén nói với tôi, đến giờ vẫn không ai biết cha ruột của thằng bé là ai.
Người trong làng đồn rằng, mẹ nó từng làm “bé ba” cho một ông chủ lớn ngoài thành, sau đó mang thai, bị vợ chính thuê người xử lý, phải chạy về quê lánh nạn mới giữ được mạng sống…
Triều Dương ấy mà, thực ra là con riêng!
Lời ra tiếng vào, tôi cũng không biết tin ai.
Nhưng sau một thời gian quan sát, tôi phát hiện – thằng bé tên Triều Dương ấy, thật ra là một đứa rất tốt.
Cậu sẽ giúp đỡ ở trường, dạy học sinh lớp dưới vài phép toán đơn giản và học viết.
m thầm sửa mấy cái bàn ghế hư trong lớp mà không nói một lời.
Và chỉ cần cậu ấy có mặt, bình nước nóng trên bàn tôi lúc nào cũng đầy.
Một hôm, trong giờ học, bất ngờ có một con chuột từ góc lớp lao ra.
Tôi hoảng sợ nhảy dựng lên, la hét chạy ra ngoài.
Triều Dương lập tức từ sân chơi chạy vào, tóm lấy con chuột và đập chết.
Cậu ấy thở hổn hển, mặt đỏ bừng: “Cô Thịnh An, em bắt được chuột rồi.”
Lúc đó tôi mới biết, cậu ấy thường thích ngồi ở sân trường đọc sách khi rảnh.
Lại có lần, bắt gặp cậu đang đọc sách lén lút trên sân, tôi bước đến trước mặt.
“Triều Dương, em có muốn đi học không?”
Cậu ngẩng đầu nhìn tôi, ngơ ngác.
“Tôi sẽ cho em cơ hội ra ngoài học tiếp, nhưng có điều kiện.”
Tôi chỉ vào quyển sách trong tay cậu:
“Em phải trả lại tôi một tấm giấy báo trúng tuyển đại học.”
Tiếc là, còn chưa kịp chờ cậu ấy trao tôi tấm giấy ấy, tôi đã phải rời khỏi nơi đó vì vài chuyện không thể tránh.
Tỉnh lại từ mớ suy nghĩ, tôi hỏi ba mình: “Được thôi, sắp xếp một buổi gặp đi.”
Ba tôi ngập ngừng: “Lúc đi đăng ký kết hôn gặp luôn được không?”
2
Ồ, thiếu gia nhà họ Bạc cũng chẳng mặn mà gì chuyện cưới tôi đâu, chẳng qua bị gia đình ép buộc nên mới gật đầu.
Tôi dò hỏi một chút mới biết, trong lòng người ta có người khác.
Mà còn là kiểu “bạch nguyệt quang” theo đuổi mãi chẳng được cơ.
Tôi cũng chẳng quan tâm lắm.
Nhưng rồi người lớn hai bên cũng hẹn nhau gặp mặt.
Vừa nhìn thấy tôi, nhà bên kia lập tức im bặt.
Tôi rất lịch sự lên tiếng chào trước: “Chào cô chú, cháu là An Sinh, mấy năm nay vẫn luôn đi dạy học tình nguyện…”
“Du học!” – ba tôi chen ngang – “Nó luôn học tập ở nước ngoài đấy.”
Tổng giám đốc nhà họ Bạc liếc nhìn tôi một cái, cười gượng: “Tiểu thư đây… nước da khỏe mạnh thật đấy.”
Ba tôi cười trừ: “Gần đây nó đi thực tập bên châu Phi ấy mà, hahaha…”
Tôi liếc nhìn ông mấy lần.
Hiểu rồi, vì sĩ diện nên ông dựng đủ thứ chuyện để lấp liếm.
Tôi không vạch trần, nhưng bữa cơm đó ngồi như trên đống lửa.
Hôm đăng ký kết hôn với Bạc Cận Ngôn, vị thiếu gia nhà hào môn này cuối cùng cũng đúng giờ xuất hiện.
Cao mét tám, chân dài, vai rộng, mặc vest chỉnh tề, tóc chải chuốt kỹ lưỡng, càng tôn lên khí chất quý tộc.
Con riêng sao?
Nhìn không ra đâu.
Trông cứ như kiểu người được giáo dục tử tế từ nhỏ.
Chỉ là… khuôn mặt điển trai này… nhìn sao thấy quen thế nhỉ?
Chắc vì tôi nhìn chăm chú quá nên Bạc Cận Ngôn liếc sang.
Ánh mắt lạnh nhạt đảo qua tôi, khẽ cau mày rồi quay đi.
Cảm giác, tâm trạng anh ta không tốt lắm.
Thủ tục diễn ra rất nhanh.
Chúng tôi vừa cầm xong giấy chứng nhận kết hôn thì cũng vừa đến giờ cơm trưa.
Tôi xem anh ta như đối tác, định mời đi ăn một bữa, nhưng anh ta từ chối thẳng thừng, không do dự.
Cúi người ngồi vào chiếc Bentley đỗ trước cửa, anh ta tiện tay vứt tờ giấy đăng ký kết hôn sang một bên.
Quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt lãnh đạm nhưng vẫn giữ lễ:
“Cô An, giữa chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Tôi hy vọng, cuộc sống riêng tư của hai bên sẽ không ảnh hưởng đến nhau.”
“Cô An lớn hơn tôi vài tuổi, chắc chắn cũng chín chắn hơn. Tôi nghe nói cô học ở nước ngoài nhiều năm, tư tưởng hẳn cũng cởi mở.”
“Cũng vì thế, tôi mới đồng ý kết hôn. Nếu một ngày nào đó cô thấy cuộc hôn nhân này không còn phù hợp, hoặc gặp được người thật sự muốn sống trọn đời cùng, xin hãy nói với tôi. Chúng ta có thể ly hôn trong hòa bình – như vậy sẽ tốt cho cả hai bên.”
Tôi gật đầu: “Được.”
Cuộc hôn nhân chỉ có hình thức? Tôi thích kiểu đó.