Chương 10 - Cuộc Hôn Nhân Đã Chết
10
Vài năm sau, phòng thiết kế của tôi đã có tên tuổi trong giới, và tôi được gọi là “Tổng giám đốc Lâm”.
Con gái đã vào tiểu học, thông minh, hoạt bát, là cây văn nghệ nhỏ của lớp.
Tôi và người đàn ông chín chắn – anh Chu – đã hẹn hò ổn định suốt hai năm.
Anh đối xử với tôi và con gái như ruột thịt.
________________
Anh cầu hôn tôi.
Không tiệc tùng xa hoa, chỉ là một ngày cuối tuần bình thường, anh tự tay nấu bữa cơm tôi thích, rồi đưa ra một chiếc nhẫn thiết kế đơn giản:
“Lâm Khê,” anh quỳ một gối, mắt đầy chân thành, “anh không muốn nói những lời thề hoa mỹ, chỉ muốn dùng quãng đời còn lại để cho em và con được sống hạnh phúc, yên ổn. Em, cho anh cơ hội này nhé?”
Tôi nhìn anh, mắt ươn ướt, mỉm cười gật đầu.
________________
Ngay trước lễ cưới, tôi nhận được một phong bì từ tòa án gửi tới công ty.
Không phải cho tôi, mà là thông báo: Lục Minh bị bắt vì tội lừa đảo hợp đồng, nhiều tội cộng lại, lĩnh án mười năm.
Nhìn bức ảnh anh ta bị còng tay, gương mặt tiều tụy trên thông báo, tôi không hề dao động.
Chỉ khẽ thở dài, rồi thả tờ giấy vào máy hủy tài liệu.
Cuộc đời và kết cục của anh ta, từ lâu đã chẳng còn liên quan tới tôi.
________________
Đám cưới của tôi không tổ chức ở khách sạn sang trọng, mà ngay tại sân nhà mẹ đẻ.
Sân được dựng giàn hoa đẹp mắt, treo đầy đèn hình ngôi sao mà tôi và con thích.
Mẹ mặc áo dài đỏ rực, gương mặt rạng rỡ nhìn tôi.
Con gái mặc váy trắng xinh xắn, làm phù dâu nhí cho tôi.
Chu nắm tay tôi, trong lời chúc phúc của người thân, chúng tôi trao nhẫn.
________________
Tôi muốn nói vài lời:
“Hôm nay, đứng ở đây, người tôi muốn cảm ơn đầu tiên là mẹ – người đã cho tôi mái nhà và dũng khí đứng dậy khi tôi ở tận cùng bóng tối.
Tôi cũng muốn cảm ơn những trải nghiệm từng khiến tôi đau đớn. Chính chúng giúp tôi nhìn rõ sự thật của cuộc sống, dạy tôi biết yêu bản thân và mạnh mẽ hơn.
Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn chồng tôi – cảm ơn anh đã khiến tôi tin rằng tình yêu không phải trói buộc hay đòi hỏi, mà là tôn trọng, thấu hiểu và cùng nhau trưởng thành.”
________________
Tôi nhìn xuống hàng ghế – nơi có mẹ và con gái, ánh mắt tôi đầy cảm kích và hạnh phúc.
Tôi biết, những vết thương xưa đã hóa thành huân chương đời mình.
Từ giây phút này, tôi, con gái và người tôi yêu sẽ mở sang một chương mới – tràn ngập ánh sáng, ấm áp và tình yêu.
________________
Sức mạnh thật sự chưa bao giờ là khoái cảm trả thù,
mà là sau khi trải qua bão tố, vẫn có thể bình thản đặt quá khứ xuống, rồi can đảm, dứt khoát, bước vào cuộc đời mới của chính mình.