Chương 1 - Cuộc Hôn Nhân Đã Chết

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

1

Trong thời gian ở cữ, chồng tôi lạnh giọng hừ một tiếng: “Con ai sinh thì người đó chăm.”

Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta.

Ngày thứ ba, tôi bế con về nhà mẹ đẻ.

Hộ khẩu của con, tôi cho nhập thẳng vào nhà ngoại.

Khi anh ta gọi điện chất vấn, tôi chỉ đáp lại đúng bốn chữ.

Bốn chữ ấy khiến anh ta hoàn toàn câm lặng.

Tấm rèm đắt đỏ của trung tâm ở cữ cũng không thể che nổi ánh nắng ba giờ chiều.

Tia sáng xuyên qua mí mắt mỏng manh, đâm thẳng vào khiến tôi choáng váng.

Trong phòng duy trì nhiệt độ 26 độ – mức dễ chịu nhất với cơ thể người – nhưng tôi lại thấy từng khe xương như rỉ gió, lạnh buốt từng đợt.

Vết mổ sinh vẫn âm ỉ nhói, như sợi dây thừng thô ráp đang liên tục kéo căng trong bụng dưới.

Nhưng thứ đau này vẫn chẳng sánh nổi với khoảng trống hoang tàn trong lòng.

Cửa bị đẩy ra.

Lục Minh bước vào, đôi giày da đắt tiền giẫm lên sàn bóng loáng vang thứ âm thanh trầm đục và chói tai.

Tay anh ta trống trơn – không có canh gà hầm như mẹ tôi dặn, cũng chẳng có bất kỳ đồ bồi bổ nào.

Anh ta thậm chí chẳng nhìn tôi lấy một lần, ánh mắt lập tức dán vào chiếc điện thoại không rời tay.

Tôi nhìn anh ta – người đàn ông đã chung giường ba năm với mình.

Khuôn mặt nghiêng trong ánh nắng hơi mờ ảo, đường quai hàm vẫn sắc nét, nhưng biểu cảm lại đầy chán ghét và mất kiên nhẫn.

Anh ta cuối cùng cũng liếc qua đứa bé trong nôi, ánh mắt như đang nhìn một món đồ chẳng liên quan gì tới mình – xa lạ, lạnh lùng.

“Oa–”

Như cảm nhận được điều gì đó, con bỗng cất tiếng khóc chói tai, xé tan sự yên ắng giả tạo trong phòng.

Tôi cố gượng ngồi dậy, vết mổ lập tức đau nhói như bị xé rách, mồ hôi lạnh túa ra.

Lục Minh nhíu mày chặt lại.

“Ồn chết đi được.”

Anh ta buông ra hai từ đầy chán ghét, như mảnh băng tẩm độc, cắm thẳng vào tim tôi.

Tôi không đáp, cắn răng chịu đau, nghiêng người vỗ nhẹ lưng con, khe khẽ hát mấy câu chẳng ra giai điệu.

Còn anh ta?

Anh ta thản nhiên ngồi xuống ghế sofa, vắt chân, cúi đầu chơi game, ánh sáng màn hình hắt lên gương mặt biến đổi liên tục.

Sự mệt mỏi, đau đớn, và thảm hại của tôi, trong mắt anh ta, chỉ là một vở kịch câm chẳng liên quan.

Trong phòng chỉ còn tiếng nấc nghẹn của con và nhịp tim nặng nề của tôi.

Không khí ngột ngạt đến mức tôi thấy khó thở.

“Lục Minh.”

Tôi cất giọng, khàn đặc như giấy nhám.

“Anh… rót giúp em cốc nước được không? Em với không tới.”

Anh ta chẳng buồn ngẩng đầu, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, tiếng game chém giết vang lên, hoàn toàn lệch nhịp với bầu không khí vốn nên ấm áp này.

Anh ta thậm chí chẳng thốt nổi chữ “ừ”, chỉ hừ lạnh một tiếng:

“Con ai sinh thì người đó chăm.”

m lượng không lớn, nhưng nhẹ như lưỡi dao mổ, cắt nát chút ấm áp cuối cùng tôi dành cho anh ta, phơi ra phần hiện thực đầy máu me.

Cơ thể tôi khựng lại.

Chậm rãi ngẩng đầu, tôi nhìn chằm chằm vào anh ta.

Anh ta rốt cuộc cũng cảm nhận được ánh nhìn ấy, khẽ tránh đi, nhưng vẫn cố chấp nhìn màn hình, giả vờ không có chuyện gì.

Tôi không khóc, cũng không gào thét.

Nước mắt lúc này là thứ vũ khí rẻ mạt và bất lực nhất.

Tôi chỉ nhìn anh ta – đôi mắt từng chứa đầy tình cảm, giờ như bị dội cả xô nước đá, đông cứng từ trong ra ngoài.

Tôi cảm nhận rõ rệt, có thứ gì đó trong tim mình vụn nát, không còn lấy một mảnh.

Cùng lúc, một thứ khác – như hạt giống bị vùi sâu trong băng giá – lại bắt đầu nảy mầm, bùng lên sức sống dữ dội, bất chấp tất cả.

“Mẹ anh nói, phụ nữ ở cữ nên tự chăm con mới tốt cho việc hồi phục. Bà ấy sức khỏe không tốt, em biết mà.”

Anh ta cuối cùng cũng chịu đặt điện thoại xuống, đứng dậy, buông ra câu giải thích nhẹ tênh.

Lý do này, tôi nghe đến thuộc lòng từ trước khi cưới – lá chắn vạn năng để anh ta và mẹ thoái thác mọi trách nhiệm.

Trước kia tôi tưởng đó là hiếu thuận, giờ mới biết, chỉ là ích kỷ đến tận cùng.

“Công ty còn cuộc họp gấp, anh đi trước.”

Anh ta gần như chạy trốn khỏi nơi khiến mình khó chịu, bỏ lại tôi một mình đối diện với đứa bé đang khóc, và căn phòng lạnh lẽo ngột ngạt.

Tôi ôm chặt sinh linh bé bỏng trong lòng, nước mắt lặng lẽ rơi, nóng hổi thấm xuống tã rồi nhanh chóng lạnh đi.

Nhưng ánh mắt tôi lúc ấy, lại sáng rõ và kiên định hơn bao giờ hết.

Cuộc hôn nhân này – chết rồi.

Ngay khoảnh khắc anh ta nói câu đó, chính tay anh đã ký án tử.

Và tôi – là nhân chứng tỉnh táo duy nhất.

Đêm khuya, trung tâm ở cữ yên tĩnh đến mức nghe rõ cả nhịp tim.

Tôi không ngủ, mở mắt nhìn trần nhà.

Rồi tôi cầm điện thoại lên.

Ngón tay run run gõ từng chữ:

“Trầm cảm sau sinh, ly hôn, chia tài sản.”

“Hộ khẩu trẻ sơ sinh, theo mẹ.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)