Chương 10 - Cuộc Hôn Nhân Của Bồ Tát
10
Anh dọn nhà sạch bóng, giặt quần áo cho tôi tinh tươm, bình sữa của con cũng phải luộc ba lần nước sôi.
Đúng vậy, là con.
Hai tháng sau cuộc thi, tôi phát hiện mình mang thai.
Khi Cố Nghiêm nhận được tờ kết quả xét nghiệm từ tay giáo sư Lưu, người đàn ông thép từng chảy máu không rơi lệ này lại run rẩy như chiếc lá khô trong gió thu.
Anh cẩn thận dìu tôi về nhà, sau đó nhốt mình trong thư phòng suốt một buổi chiều.
Tôi tưởng bệnh cũ của anh tái phát, vội mở cửa bước vào, mới thấy anh đang cầm quyển “Cẩm nang cho người cha tương lai”, đọc còn nghiêm túc hơn cả bản đồ tác chiến.
Thấy tôi vào, anh lúng túng giấu sách ra sau lưng, mặt đỏ như trẻ con bị bắt quả tang.
Tôi bật cười ngả nghiêng.
Suốt thai kỳ, anh coi tôi như đối tượng cần bảo vệ cấp một.
Không cho tôi xách nặng, không cho tôi xuống bếp.
Mỗi bữa cơm đều do anh tự tay nấu, nhạt nhưng đủ dinh dưỡng.
Các chị trong khu đều trêu rằng, đoàn trưởng Cố sắp chiều vợ đến tận mây xanh.
Mùa xuân năm sau, tôi sinh một cậu nhóc kháu khỉnh, đặt tên ở nhà là An An, mong con cả đời bình an.
Sự ra đời của An An, hoàn toàn chữa lành phần còn sót lại trong tâm hồn Cố Nghiêm.
Anh vụng về thay tã cho con, dù bị tè ướt hết người cũng chỉ cười, rồi đi thay quần áo.
Anh ôm đứa bé mềm mại vào lòng, hôn lên má con, kể những câu chuyện chiến đấu mà con chẳng hiểu gì.
Anh không còn sợ “bẩn” nữa.
Vì anh hiểu, đây mới là dấu vết ấm áp và chân thực nhất của cuộc sống.
Một buổi chiều nắng đẹp, tôi bế An An phơi nắng ngoài sân.
Cố Nghiêm vừa từ thao trường trở về, người đầy mùi mồ hôi.
Anh đi tới, không còn như trước kia phải tắm rửa khử trùng trước, mà trực tiếp bế con từ tay tôi, hôn một cái rõ to lên má con.
An An bị râu anh chọc đến cười khanh khách.
Cố Nghiêm cũng cười, nụ cười ấy giống như ánh nắng xuân ấm áp, tan chảy hết mọi băng giá.
Một tay anh ôm con, một tay nắm lấy tay tôi, cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi.
“Lâm Vãn,”
Anh nhìn tôi, trong mắt tràn đầy yêu thương và mãn nguyện:
“Cảm ơn em, đã cho anh một mái nhà.”
Tôi tựa vào bờ vai rộng của anh, nhìn đứa bé đáng yêu trong lòng, nhìn người đàn ông mà tôi yêu đến tận xương tủy, hốc mắt dần nóng lên.
Ba năm trước, tôi lấy một “vị thần” lạnh lùng.
Ba năm sau, tôi có được một người chồng biết cười, biết yêu, biết ôm tôi bằng vòng tay ấm áp.
Thật tốt biết bao.
(Hết)