Chương 5 - Cuộc Hôn Nhân Chớp Nhoáng Của Bác Sĩ Và Cảnh Sát
“Cố Nghiêm Châu,” – Tôi bất chợt nói – “Hình như chúng ta bắt đầu giống vợ chồng bình thường rồi.”
Anh quay lại nhìn tôi, mỉm cười nhướng mày: “Vậy vợ chồng bình thường tiếp theo nên làm gì?”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, xoay người bỏ chạy: “Em… em đi đọc sách!”
Tiếng cười trầm thấp của anh vang lên sau lưng, khiến tim tôi ngứa ngáy.
Trước khi đi ngủ tối hôm đó, anh bất ngờ ôm tôi từ phía sau: “Thanh Nhan, mai anh xin nghỉ, chúng ta đi xem phim nhé?”
“Được chứ.”
Tôi xoay người, hôn nhẹ lên cằm anh, “Xem phim tình cảm nhé.”
“Xem phim hình sự, anh tiện thể giảng cho em vài kiến thức.”
“…”
Tôi nghi ngờ anh đang cố tình chọc tôi.
10
Hôm sau đi xem phim, Cố Nghiêm Châu quả nhiên chọn một bộ phim hình sự.
Mới chiếu được mười phút, anh đã bắt đầu thì thầm bên tai tôi:
“Khẩu súng này sai mẫu, đội anh đâu dùng loại này.”
“Cảnh rượt xe này giả quá, ngoài đời thật sớm lật xe rồi.”
“Cảnh sát này diễn dở quá, chẳng giống người trong đội anh chút nào.”
Tôi chịu hết nổi, đưa tay bịt miệng anh: “Cố cảnh quan, làm ơn giữ lễ khi xem phim được không?”
Anh chớp mắt đầy oan ức, gỡ tay tôi ra: “Anh đang phổ cập kiến thức cho em mà.”
“Em không cần kiến thức, em cần hẹn hò!”
Tôi tức đến mức trợn mắt nhìn anh.
Anh bỗng bật cười, ghé sát tai tôi thì thầm: “Vậy hẹn hò thì nên làm gì?”
Hơi thở ấm áp phả bên tai khiến má tôi nóng bừng. Tôi vừa định nói “Anh đoán xem” thì đã thấy anh đột ngột đứng dậy: “Đợi anh một chút.”
Rồi tôi chỉ thấy anh sải bước xuống hàng ghế trước, ấn chặt một gã đàn ông lén lút: “Cảnh sát đây, đứng yên!”
Anh rút thẻ cảnh sát, động tác gọn gàng dứt khoát.
Cả rạp phim lập tức im phăng phắc.
Tôi tròn mắt nhìn anh bàn giao người cho đồng nghiệp vừa tới, rồi anh bình thản quay lại ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Anh…” Tôi nghẹn lời một lúc lâu.
“Trộm quen tay, anh theo dõi hắn lâu rồi.”
Anh thản nhiên cầm bỏng ngô lên ăn: “Tiếp tục xem phim chứ?”
Tôi nhìn gương mặt nghiêng điển trai của anh, bỗng thấy… lấy chồng cảnh sát cũng thú vị phết.
11
Ra khỏi rạp, Cố Nghiêm Châu nắm tay tôi đi dọc con phố.
Nắng vừa đẹp, bóng anh và tôi đan vào nhau, ấm áp đến lạ.
“Tối muốn ăn gì?” – Anh hỏi.
“Lẩu!” – Mắt tôi sáng rực – “Lâu lắm rồi em chưa ăn.”
“Không được, răng khôn của em chưa khỏi.” – Anh từ chối không chút do dự.
“Đồ keo kiệt.” – Tôi bĩu môi.
Anh bỗng dừng lại, quay sang nhìn tôi: “Vậy tới nhà anh? Anh làm cho em nồi lẩu thanh đạm.”
“Nhà anh?” – Tôi sững lại – “Không phải anh nói nhà ở tận quê sao?”
“Anh thuê một căn gần đội, tiện đi làm.” – Anh gãi đầu – “Trước không nói, sợ em nghĩ anh không thật lòng.”
Lòng tôi chợt ấm, kiễng chân hôn lên má anh: “Vậy mau về thôi, em muốn ăn lẩu cà chua.”
Nhà thuê của anh không lớn, nhưng dọn dẹp rất gọn gàng.
Ban công có vài chậu cây xanh kệ sách phòng khách xếp đầy sách về điều tra hình sự, còn có một khung ảnh – là tấm ảnh tốt nghiệp mặc cảnh phục của anh, trông vừa non nớt vừa đẹp trai.
“Không ngờ anh cũng biết dọn nhà ghê ha.” – Tôi vừa lật sách vừa nói.
“Phá án phải logic, dọn nhà cũng thế.” – Anh đáp.
Anh lấy rau từ tủ lạnh ra, “Em ngồi đợi đi, nhanh thôi.”
Nồi lẩu cà chua sôi “lục bục” trên bếp, tôi và anh ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, vừa ăn vừa trò chuyện.
Anh kể cho tôi nghe mấy chuyện vui khi đi bắt tội phạm, tôi kể cho anh nghe những ca bệnh kỳ quặc trong bệnh viện, tiếng cười vang không ngớt.
Ăn được nửa chừng, anh bỗng nắm lấy tay tôi: “Thanh Nhan, tuần sau là sinh nhật anh.”
“Thật không?” – Mắt tôi sáng rỡ – “Anh muốn quà gì?”
Anh nghiêng người lại gần, ánh mắt đầy ẩn ý: “Muốn em.”
Mặt tôi đỏ bừng, giả vờ như không nghe thấy: “Em mua cho anh cái bánh nhé, vị socola?”
“Không cần bánh.”
Anh cúi đầu hôn tôi, “Chỉ cần em.”
12
Sinh nhật Cố Nghiêm Châu hôm đó, tôi đặc biệt xin nghỉ làm.
Mua cho anh một chiếc bình giữ nhiệt mới, còn tự tay đan một chiếc khăn quàng – tuy xiêu vẹo nhưng vẫn có thể quàng được.
Buổi tối tôi làm hẳn một bàn đồ ăn, chờ anh về. Chờ mãi chờ mãi, gần mười giờ vẫn chưa thấy.
Tôi nhắn tin cho anh, không trả lời. Gọi điện, máy tắt.
Trong lòng bỗng dấy lên nỗi bất an. Tôi biết công việc cảnh sát nguy hiểm, nhưng chưa bao giờ thấy sợ như lúc này.
Khi tôi đang đứng ngồi không yên, cửa đột ngột mở ra.
Cố Nghiêm Châu bước vào, toàn thân lấm bùn, cảnh phục rách, trên mặt còn có một vết xước.
“Anh bị sao vậy?” – Tôi lao tới đỡ anh, giọng run run.
“Không sao, lúc truy đuổi tội phạm thì bị ngã.”
Anh mỉm cười trấn an, “Làm em lo rồi.”
“Thế này mà bảo không sao?”
Tôi kéo anh vào phòng tắm, “Mau rửa đi, để em xử lý vết thương cho.”