Chương 7 - Cuộc Hôn Nhân Bí Ẩn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lục Bắc Châu chợt thấy mình thật khốn nạn.

Tại sao anh không thể kiên nhẫn với cô thêm chút nữa?

Tại sao với người phụ nữ mình từng yêu sâu đậm, chỉ vì cô bệnh tật, ngoại hình tiều tụy…

Là anh đã chán ngán?

Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, bởi giờ phút này, Lục Bắc Châu chẳng còn chút sức lực nào để lái về nữa.

14

Lục Bắc Châu không trở về nhà, giờ đây anh mới hiểu…

Cảm giác trống rỗng mỗi ngày xuất phát từ đâu.

Một căn nhà không có Cố Sinh, vốn chẳng thể gọi là nhà.

Vì vậy, Lục Bắc Châu bỏ lại Thẩm Mạn Mạn, bỏ lại cả đứa con của họ,

một mình lên đường tìm vợ.

Anh không tin Cố Sinh đã chết.

Trong lòng anh, cô là người sống.

Cô sẽ không chết.

Nhưng Lục Bắc Châu tìm khắp những nơi hai người từng đến, hỏi rất nhiều người…

Không ai từng gặp Cố Sinh.

Anh lại tìm về cô nhi viện nơi cô từng ở thời nhỏ.

Họ nói, Cố Sinh đã ghé qua rồi rời đi,

không để lại một lời nhắn nào.

Chỉ có điều, sau khi cô đi, nơi này nhận được một khoản quyên góp ẩn danh rất lớn.

Nghe thấy con số quen thuộc ấy, Lục Bắc Châu biết chắc… đó chính là Sinh Sinh của anh.

Đây là nơi cô luôn trân trọng, nên anh quyết định…

sẽ ở lại đây, chờ cô quay về.

Mỗi ngày, Lục Bắc Châu đều ngồi chờ trước cổng cô nhi viện, đến mức bị người qua đường không biết chuyện báo cảnh sát mấy lần.

Có lẽ cả đời này, số lần anh vào đồn cảnh sát cũng không nhiều bằng quãng thời gian này.

Mẹ viện trưởng lại một lần nữa dẫn Lục Bắc Châu ra ngoài, thở dài:

“Tiểu Hoa Sinh là người tinh tế, nếu con bé muốn nói gì với cậu, chắc chắn sẽ để lại manh mối.

Cậu thử về nhà tìm xem.”

Nghe xong, Lục Bắc Châu như bừng tỉnh, lập tức chạy nhanh về phía bến xe.

15

Tôi không biết vì sao, sau khi tỉnh lại, mình lại quay về căn nhà đã sống cùng Lục Bắc Châu suốt bảy năm.

Trong nhà rất tối, không bật đèn, chỉ có mình tôi.

Cô giúp việc cũng không thấy đâu.

Không biết đã qua bao lâu, một luồng sáng theo tiếng cửa nặng nề bị đẩy ra chiếu vào.

Kèm theo đó là tiếng bước chân vội vã, người bước vào là Lục Bắc Châu gầy sọp đi trông thấy.

Anh dường như sững lại ngay tại cửa,

ánh mắt luôn hướng về phía tôi đang ngồi trên cầu thang.

Tôi bật dậy, hơi khó hiểu gọi với xuống:

“Này, Lục Bắc Châu, anh nhìn thấy tôi sao?”

Người đàn ông vẫn đứng đó, ngây ra như tượng.

Tôi lại ngồi xuống.

“Đấy, tôi biết mà, tôi chết rồi thì sao anh có thể thấy được chứ!

Tiếc thật, chưa kịp ăn sủi cảo nhân thịt heo với hành lá của bà cụ.”

Từ khi mắc bệnh, những món dầu mỡ tôi chỉ ăn được vài miếng là ngán.

Nhưng giờ đây, không còn bị cơn đau hành hạ,

tôi chẳng còn cảm giác đói, nhưng lại thèm đủ thứ, đến mức nước miếng suýt trào ra.

Khi tôi còn đang nghĩ xem sủi cảo nhân thịt heo với hành lá sẽ có vị thế nào,

điện thoại của Lục Bắc Châu reo lên.

Anh vẫn đứng như bị đóng băng, mặc kệ tiếng chuông vang lên inh ỏi.

Ồn quá.

Tôi bịt tai, nhưng vẫn nghe được.

Ngay giây tiếp theo, Lục Bắc Châu lấy điện thoại từ túi ra,

ném thẳng ra ngoài cửa.

Anh thay dép, cầm khăn lau bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Dọn từng góc, cho đến khi căn nhà sạch bóng.

Từ hôm đó, Lục Bắc Châu một mình ở lại đây.

Không hiểu vì sao, anh không đưa Thẩm Mạn Mạn đến.

Mỗi ngày anh đều lục lọi khắp các ngóc ngách trong nhà, chẳng biết đang tìm gì.

Tôi thấy mừng vì khi rời đi,

mình đã dọn sạch mọi thứ, đến một sợi tóc cũng không để lại.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)