Chương 7 - Cuộc Gọi Từ Tương Lai
8.
Tôi nói với tôi mười năm sau về suy nghĩ có phần kinh ngạc này, cô ấy cười đầy an ủi.
“Cậu vẫn khá hơn tôi chút đấy, tôi phải mất gần mười năm mới nhận ra lòng mình, còn cậu chỉ mất một tháng.”
Về chuyện đó, Trì Trú mười năm sau rất không vui:
“Ý gì đây? Hai người còn thành đôi phương si tình luôn rồi à?”
“Thằng Trì Trú kia chẳng lẽ đang vay mượn vận may của tôi à?”
“Thì ra ‘trước ngọt sau đắng’ nghĩa là đứa nhỏ hưởng ngọt, đứa lớn ôm đắng à…”
Hắn lải nhải một hồi, đến cuối cùng tự nói đến mức bực mình.
Tôi mười năm sau đành phải cúp máy để đi dỗ hắn.
Hai người họ cứ mải mê ân ái, chẳng quan tâm gì đến sống chết của tôi với Trì Trú hiện tại.
Cho đến khi Ôn Nghênh đi du lịch về, nói chuyện với tôi về Trì Trú.
Tôi thề là lúc nghe đến tên hắn tôi chỉ sững lại một giây, ngoài ra không có biểu hiện gì khác biệt so với bình thường.
Vậy mà chỉ dựa vào một giây đó, Ôn Nghênh đã chắc chắn giữa tôi và Trì Trú có điều gì đó xảy ra.
Trước sự truy hỏi không buông tha của cô ấy, tôi đành thú nhận:
“Tớ… hình như thích Trì Trú rồi.”
Cô ấy lại chẳng hề ngạc nhiên chút nào.
“Còn gì mới lạ nữa đâu, ai có mắt đều nhìn ra hai người các cậu thích nhau mà.”
“Không phải tớ nói các cậu mù đâu nhé.”
“Nhưng tớ chưa từng thấy ai ngày nào cũng đem người mình ‘ghét’ ra nói miết như cậu.”
“Cậu nói chuyện với tớ, mười câu thì chín câu có Trì Trú, cậu chưa thấy phiền chứ tớ nghe còn muốn phát điên rồi đấy.”
Tôi bị cô ấy nói cho đến mức bắt đầu nghi ngờ bản thân.
“Rõ ràng đến vậy sao?”
Ôn Nghênh liếc tôi một cái rồi tiếp tục:
“Cũng tạm thôi, chứ so với Trì Trú thì cậu còn đỡ.”
“Cái ánh mắt của Trì Trú kia như thể muốn mọc thẳng lên người cậu vậy.”
“Nghe người trong cuộc nói lại, lần trước hắn hát bài ‘Ngày Nắng’, mấy phút mà liếc cậu đến mấy chục lần.”
“Chắc hắn còn tưởng mình giấu kỹ lắm ấy.”
Ôn Nghênh càng nói càng kích động, đầy vẻ tiếc nuối giận thay không thành sắt.
“Không ngờ nha, cậu lại tự ngộ ra được. Tớ còn tưởng muốn uống rượu mừng cưới hai người phải đợi thêm mười năm nữa cơ!”
Những gì cô ấy nghĩ không sai.
Chỉ là giữa chừng có hơi lệch hướng một chút.
Ôn Nghênh còn định tiếp tục trút bầu tâm sự, thì chuông video call trên điện thoại tôi bỗng vang lên.
Cô ấy tiện tay cầm lấy điện thoại giúp tôi, nhưng vô tình lại ấn vào nút nghe máy.
Trên màn hình hiện ra một người.
Ôn Nghênh nhìn rõ người đó xong thì quay sang nhìn tôi với biểu cảm như bị phản bội.
“Thẩm Khinh Mạch! Cậu quá đáng lắm luôn đấy, yêu đương với Trì Trú mà không nói với tớ?!”
Tôi ngơ ngác:
“Tớ có yêu đương gì với hắn đâu.”
“Còn chối nữa, hắn mặc mỗi áo choàng tắm gọi video cho cậu, thế mà không phải đang yêu nhau à?!”
Cô ấy vừa nói vừa định đưa điện thoại dí vào mặt tôi, nhưng đúng lúc ấy lại thấy thêm một người xuất hiện trên màn hình.
Một người… giống tôi y hệt.
Ôn Nghênh sững sờ đúng một phút, sau đó giọng run run hỏi tôi:
“Hình như tớ vừa thấy ma…”
Lúc đó tôi mới nhận ra ai đang gọi video đến.
Quả nhiên, trong màn hình là tôi và Trì Trú của mười năm sau, đang cười vui vẻ đến nỗi hoa nở đầy mặt.
8.
Ôn Nghênh mất tận nửa tiếng mới chấp nhận được sự thật rằng tôi có thể liên lạc với chính mình mười năm sau.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào hai người trong màn hình, mặt đầy mong chờ nói với họ:
“Hai người hôn nhau cái đi? Coi như vì tớ mà diễn cảnh hạnh phúc ấy.”
Cô ấy có biết mình đang nói cái gì không vậy?
Tôi vội lao tới bịt miệng cô ấy lại.
Dù đã là người từng trải, hai người gần ba mươi trong màn hình cũng bị câu nói thẳng thừng của Ôn Nghênh làm cho giật cả mình.
Tôi trừng mắt nhìn Ôn Nghênh một cái, cô ấy cuối cùng cũng chịu yên lặng.
Rồi hớn hở bắt đầu hỏi tôi và Trì Trú đến với nhau thế nào.
Sau khi biết hai người dằn vặt nhau suốt mười năm mới thành đôi, cô ấy khinh bỉ liếc nhìn Trì Trú một cái.
“Đúng là chỉ được cái mã ngoài, mười năm trời mới tán đổ người ta.”
“Mười năm heo nái còn biết leo cây, hồi đó anh làm gì vậy hả?”
Trì Trú của mười năm sau nghe thế, khóe miệng giật nhẹ:
“Tôi nói cô nói vừa thôi đấy, lúc tôi cưới Mạch Tử cô cũng lải nhải câu này đến tám trăm lần rồi.”
“Sao mấy năm rồi cô vẫn chẳng đổi giọng chút nào vậy.”
Hắn đã thành công chọc giận Ôn Nghênh.
“Cái thái độ gì vậy hả? Có tin tôi lập tức ngăn cản cậu tỏ tình không?”
“Vậy cô đi ngay đi, tốt nhất là chạy luôn, tôi còn mong nữa là khác.”
Nhìn gương mặt Trì Trú đầy vẻ chẳng hề bận tâm, Ôn Nghênh cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó.
“Có người đúng là… đến dấm chua của chính mình mười năm trước cũng phải ăn.”
“Xin lỗi nhé, tôi cố tình không để cậu toại nguyện. Giờ tôi sẽ tác thành cho hai người họ yêu nhau, để chọc tức chết cậu.”
Hai người mỗi người một câu, tranh cãi không ngừng nghỉ.
Tôi xem như đã được mở rộng tầm mắt, thế nào mới là kẻ thù không đội trời chung thật sự.
Không khí vô cùng hỗn loạn.
Tôi nhanh tay tắt video, mới ngăn được trận chiến bùng nổ.
Ôn Nghênh vì muốn gán ghép tôi với Trì Trú nên trực tiếp tổ chức một buổi tụ họp.
Về chuyện này, Trì Trú tỏ ra rất hài lòng.
Tự tin nhắn riêng cho tôi bảo rằng lần này sẽ “thi triển tài năng”.
Kết quả là, vừa nhìn thấy tôi liền không dám ngẩng đầu, chỉ chăm chăm nhắn tin cầu cứu “bản thân tương lai”.
Tôi thấy bộ dạng đó của hắn thì cố ý nhắn lại:
【Liều một phen, xe đạp hóa mô tô, hay là hôm nay tỏ tình luôn đi.】
Mắt Trì Trú trợn to.
【Hôm nay á?!】
【Cậu không đùa đấy chứ.】
【Đừng bảo là do cậu chưa tán được Mạch Tử nên định kéo tôi chết chung đấy nhé.】
Tên này đôi khi cũng thông minh thật.
Tôi với Trì Trú đang trò chuyện say sưa qua điện thoại, còn trong mắt Ôn Nghênh thì chẳng khác gì hai con nghiện di động gặp crush là liền biến thành đà điểu trốn tránh.
Cô ấy sốt ruột quá, lập tức kéo tôi và Trì Trú ra chơi trò chơi.
Không biết từ đâu cô ấy móc ra hai cái máy dò nói dối rồi đặt lên bàn.
Chỉ đích danh tôi với Trì Trú phải thử đầu tiên.
Ánh mắt đám bạn học lập tức sáng rực lên vì hóng chuyện.
Tôi và Trì Trú bị đẩy lên sân khấu như vịt bị lùa ra chợ, đành phải đặt tay lên thiết bị.
Ánh mắt Ôn Nghênh lướt qua một tia gian xảo.
Tôi bỗng dưng có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, giây sau cô ấy đã cất giọng bên tai:
“Cậu vẫn luôn biết bọn tớ gán ghép cậu với Trì Trú và còn từng đọc fanfic về hai người, đúng không?”
Mọi người xung quanh lập tức phấn khích tột độ.
Ngoại trừ Trì Trú vẫn còn ngơ ngác, ai cũng cười kiểu hiểu rõ mọi chuyện.
Tôi mặt dày gật đầu thừa nhận.
Máy dò nói dối không sáng.
Nhưng Ôn Nghênh đâu dễ gì buông tha tôi.
“Cậu không chỉ biết có fanfic, mà còn từng lén đọc đúng không?”
Trong phòng vang lên tiếng hò hét ầm ĩ.
Ánh mắt Ôn Nghênh như muốn xuyên thấu tôi, nhìn đến mức lòng bàn tay tôi toát cả mồ hôi.
Cuối cùng tôi cũng buông xuôi gật đầu nhận tội.