Chương 3 - Cuộc Gọi Từ Tương Lai
6
Tôi hỏi Lộ Dự, rốt cuộc tôi chết vì lý do gì.
Nụ cười của anh nhạt dần, hỏi ngược lại tôi:
“Khi em quay về, có còn nhớ chuyện đã xảy ra không?”
Làm sao tôi biết được chứ?
Nhưng theo định lý Pythagore, tôi nghĩ là… không.
Ánh mắt của Lộ Dự khi nhìn tôi luôn chứa đầy tình cảm sâu đậm khiến tôi không biết phải làm sao.
Tôi luống cuống cầm đại một quyển sách lên để tránh ánh mắt của anh — ai ngờ lại vẫn là cái album cưới đó.
Tôi muốn gục xuống luôn cho rồi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tương lai mình sẽ kết hôn với Lộ Dự.
Hồi học cấp ba, chỉ cần ở gần anh một giây thôi là có thể bị anh kiếm cớ chửi te tua.
Tâm trạng anh như bãi mìn, mà tôi thì không có máy dò, chỉ có thể vừa đi vừa giẫm nổ từng bước.
Lại càng không thể tưởng tượng nổi… rằng tương lai, Lộ Dự sẽ yêu tôi.
Cuốn album ảnh cưới trong tay nóng ran, tôi đành cắn răng lật mở, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh ấy.
Anh có vẻ cố ý giấu nhẹm nguyên nhân cái chết của tôi.
Trong ảnh, tôi cười rạng rỡ đến mức chói mắt. Dù chỉ là một tấm hình cứng cáp, dày cộp, tôi vẫn có thể cảm nhận được hạnh phúc lan tỏa từ đó.
Tôi của tương lai rất yêu Lộ Dự — điều này không cần bàn cãi.
Tôi giả vờ thản nhiên hỏi:
“Ba anh đâu rồi?”
Hoàn cảnh gia đình của Lộ Dự khá dễ hiểu: mẹ mất sớm, ba vũ phu, và một Lộ Dự tan vỡ.
Ba anh nghiện rượu, nợ nần chồng chất, hễ có chuyện không vừa ý là đánh đập anh tới tấp.
Khuôn mặt đẹp trai của anh thường xuyên có vết thương rõ mồn một, rất khó coi.
Vì thế anh hay để tóc dài một chút, cúi đầu xuống là có thể che đi phần nào dấu vết.
Dù đang ở độ tuổi phát triển, người anh lại gầy đến đáng thương, như một tờ giấy mỏng, đồng phục rộng thùng thình, gió dễ dàng lùa qua gấu áo.
Vùng eo lộ ra vô tình, chi chít những vết bầm tím, tụ máu.
Nhà trường từng cố gắng can thiệp, nhưng cuối cùng cũng chẳng đâu vào đâu, thậm chí còn khiến anh bị đánh đập nghiêm trọng hơn.
Cậu thiếu niên u ám, đáng thương và xinh đẹp ấy, luôn thu hút những ánh nhìn cảm thông.
Nhưng con người ta thường thương hại theo cách đầy tự cao, để lại những “lòng tốt” đủ sắc nhọn đâm trúng lòng tự trọng mong manh của một đứa trẻ.
Anh giương nanh múa vuốt, phô ra móng vuốt với tất cả mọi người.
Lâu dần, chẳng còn ai dám lại gần anh nữa, mọi người bắt đầu xem anh như không tồn tại.
Khi tôi còn đang suy nghĩ lan man, Lộ Dự đã rót một cốc nước đưa cho tôi.
“Ông ấy chết rồi.”
Giọng điệu bình thản như thể đang nói về một người chẳng hề liên quan.
Tôi cũng không biết nên nói “chia buồn” hay là “chúc mừng” nữa.
Khát quá, tôi uống cạn luôn một hơi.
Cuốn album cưới lại về tay Lộ Dự. Anh nhẹ nhàng lật sang trang khác, đến mức như sợ làm kinh động điều gì đó.
“Chúng ta đã chọn váy cưới rất lâu. Em mặc bộ nào cũng xinh cả.”
“Em vẫn giữ thói quen khó chọn như trước, nên anh nói, vậy thì mỗi mẫu mình chụp một bộ nhé?”
“Em cười mắng anh hoang phí.”
“Hồi đó anh đang khởi nghiệp, tương lai mờ mịt, bất định.”
“Nhưng em bảo không sao, dù tương lai có thế nào, em vẫn muốn làm người nhà của anh.”
Tôi cảm giác như đang nghe chuyện của người khác, chẳng biết phải phản ứng ra sao.
“Không phải người ta nói, đám cưới là khoảnh khắc mà mọi cô gái mong chờ nhất sao? Anh chỉ muốn em mãi mãi trẻ trung, mãi mãi khỏe mạnh như ngày đầu.”
“Anh muốn dành cho em những điều tốt đẹp nhất.”
Tôi nghĩ một chút, rồi nói:
“Thì đúng là trẻ mãi thật. Chết ở tuổi hai mươi lăm mà, không phải là mãi mãi tuổi trẻ à?”
…Tôi vừa nói cái quái gì vậy trời.
Lộ Dự khép album lại, nở một nụ cười cay đắng:
“Bảo bối, anh không có ý đó.”
“Tôi biết.”
Nhưng tôi chết rồi, đó vẫn là sự thật mà.
Tôi chỉ muốn xua tan bầu không khí, dù rõ ràng nó đã chết từ lâu rồi.
Thôi vậy, tôi vốn không giỏi ăn nói, vẫn nên im lặng thì hơn.
Tôi đi một vòng trong phòng tân hôn. Ở đây không có dấu vết gì của người từng sống, nhưng lại sạch sẽ tinh tươm như mới.
Tôi hỏi Lộ Dự lý do. Anh ấp úng, chỉ nói là anh thường xuyên đến đây dọn dẹp.
Tôi không hiểu lắm. Đây chẳng phải là “nhà của chúng ta” sao?
Sao anh không sống ở đây?
Nhưng anh như thể đang trốn tránh câu hỏi đó.
Mà càng trốn tránh, tôi lại càng muốn biết.
Tôi không biết khi nào mình sẽ quay lại được dòng thời gian ban đầu, thậm chí cũng không chắc mình có thể quay về được hay không.
Lộ Dự nhìn tôi chằm chằm như thể tôi là con ngươi trong mắt anh, tôi đi đâu, ánh nhìn cũng bám theo đó.
Bị anh nhìn đến mức không thoải mái, cuối cùng tôi đành nhượng bộ, thay bộ đồ ngủ của tôi trong tương lai, rồi nằm lên chiếc giường cưới của “chúng tôi”.
Anh ngồi ở một bên, không lên giường, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Chỉ cần mở mắt là tôi thấy đôi mắt dịu dàng đầy tình cảm của anh.
Dưới mắt anh là quầng thâm rõ rệt, như thể đã mất ngủ rất lâu rồi.
…Thật sự là có hơi rợn. Rõ ràng trong mắt tôi, không lâu trước thôi, Lộ Dự vẫn còn lạnh lùng nói:
“Liên quan gì đến cậu.”
Vậy mà bây giờ, Lộ Dự lại nói với tôi:
“Ngủ ngon nhé, bảo bối.”
Nhưng tôi thật sự kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần, nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong lúc mơ màng, tôi cảm giác được anh khẽ chạm tay lên mặt tôi.
7
Mới 5 giờ rưỡi sáng, tiếng “tít tít” nào đó đã đánh thức tôi dậy.
Tôi ngơ ngác ngồi bật dậy, trong đầu chỉ nghĩ: “Mình quên tắt báo thức trên điện thoại à?”
Trời mùa hè đã sáng hẳn. Tôi mắt nhắm mắt mở lê ra khỏi phòng, đảo mắt tìm mà chẳng thấy Lộ Dự đâu.
Cửa ban công mở toang. Vừa đi tới gần, tôi đã nhìn thấy tia lửa đỏ lập lòe.
Lộ Dự tựa vào lan can, gió khẽ lùa qua mái tóc rũ trước trán anh, làn khói mỏng mảnh cũng theo gió mà tan biến.
Tôi rõ ràng nhớ Lộ Dự rất ghét mùi thuốc lá, vì ba anh ta nghiện rượu và hút thuốc, say xỉn rồi đánh anh chưa đủ, còn dùng đầu lọc đang cháy để dí vào da anh.
Anh mặc một chiếc sơ mi trắng rộng thùng thình, người nhẹ tênh như thể có thể tan vào gió bất cứ lúc nào.
“Lộ Dự.”
Tôi gọi anh.
Anh ngẩn người một chút, lúng túng dụi tắt điếu thuốc.
“Bảo bối, sao em dậy sớm vậy?”
Anh vẫy vẫy tay định xua mùi thuốc trên người, rồi bước về phía tôi.
“Em muốn ăn gì? Ừm… anh đi mua bữa sáng cho em nhé. Vẫn là bánh đậu đỏ với sữa đậu nành ngọt chứ?”
Có lẽ vừa ngủ dậy nên đầu óc tôi tỉnh táo hơn.
Lúc này mới nhận ra gương mặt anh luôn hiện rõ vẻ mệt mỏi, như thể chỉ còn là cái vỏ rỗng đang cố gắng gượng gạo để sống.
Nụ cười của anh, cũng là miễn cưỡng gượng ép.
Hôm qua loạn quá, tôi chỉ mải lo bản thân, nên không nhận ra điều đó.
…Người bình thường nếu gặp lại vợ trẻ tuổi đã khuất của mình, liệu có thể bình tĩnh đến mức này sao?
Tôi hỏi, anh luôn lảng tránh, không chịu nói rõ, khiến tôi chẳng thể tìm ra đầu mối nào để hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhân lúc anh đi mua đồ ăn sáng, tôi tranh thủ lục tung căn nhà một lượt.
Căn nhà sạch sẽ đến mức không có một món đồ thừa.
Anh nói anh thường xuyên tới đây, nhưng chưa từng ngủ lại.
Tôi ngần ngừ một chút, miệng lẩm bẩm “xin lỗi”, rồi lẻn vào phòng làm việc.
Cách bố trí đơn giản, nhìn qua là biết thường xuyên có người sử dụng để làm việc.
Trong cả căn phòng, thứ duy nhất “lạc tông” là chiếc điện thoại bàn đã cũ kỹ.
Tôi lấy điện thoại ra, gọi lại số máy bàn đã liên lạc với Lộ Dự hôm qua.
Là cùng một số.
Tôi không thể hiểu nổi — mười năm trước, kiểu điện thoại bàn này gần như chẳng ai còn dùng. Nhà Lộ Dự nghèo, ba anh không đời nào cho anh mua điện thoại, nên mới phải dùng máy bàn.
Nhưng giờ anh vẫn giữ lại nó để làm gì?
8
Tôi trả lại mọi thứ về chỗ cũ, thì bất ngờ thấy một viên thuốc nhỏ dưới chân bàn.
Vừa định nhặt lên thì “tít tít”, tiếng động bất ngờ lại khiến tôi giật mình rụt tay lại như bị điện giật.
…Không có chuyện gì xảy ra.
Tôi nhìn quanh cũng chẳng thấy vỏ thuốc nào, không biết đó là thuốc gì.
Tôi quay lại phòng khách, ngoan ngoãn ngồi chờ Lộ Dự về.
Khi anh về, ánh mắt liếc sang phòng làm việc một cái. Tôi lập tức ngồi nghiêm chỉnh như học sinh bị gọi lên bảng.
…Anh phát hiện rồi sao?
Nhưng anh tỏ vẻ bình thường, đặt bữa sáng xuống trước mặt tôi, nở một nụ cười:
“Anh nhớ hồi cấp ba em ăn khỏe lắm, nên mua hơi nhiều… Ăn không hết cũng không sao, anh sẽ ăn giúp em.”
Hồi đó tôi thường xuyên ăn không đủ no. Có lần tôi tình cờ thấy anh ôm bụng vì đau dạ dày, co rút lại như con tôm, tôi đã nhịn một nửa cái bánh bao để đưa cho anh.
Anh trừng mắt nhìn tôi, mặt tái xanh mồ hôi đầm đìa, giận dữ nói tôi cút đi.
Tôi cũng chẳng rút lại tay, chỉ đặt nửa cái bánh trước mặt anh:
“Tôi không thương hại anh đâu, bản thân tôi cũng khổ muốn chết, lấy gì mà thương hại người khác? Chỉ là bị đau dạ dày thì tốn tiền chữa, anh cũng không muốn chết sớm chứ?”
Anh cắn răng cười lạnh:
“Liên quan gì tới cô, tôi chết luôn cho rồi.”
Tôi giật bắn mình — lần đầu tiên gặp người nói muốn chết thẳng thừng như vậy.
Tôi lập tức nhét nửa cái bánh bao vào miệng anh. Anh trừng mắt tức giận, nhưng vì đau nên chẳng còn sức, đành để tôi nhét hết cả cái bánh vào miệng, bịt luôn cái miệng mềm mềm kia.
“Không được chết! Ít nhất là mấy năm cấp ba này anh không được chết! Nếu bạn cùng lớp chết rồi, tôi sẽ gặp ác mộng mất!”
“Nếu vì anh mà tôi bị bóng đè, không thi đậu đại học thì sao? Không có đại học tốt thì không có bằng cấp tốt, không có bằng thì không tìm được việc, không có việc thì không kiếm được tiền…”
Tay tôi bịt miệng anh lại, anh không nhổ ra được, muốn nói cũng đành phải nhai nuốt.
Ăn đồ của người ta rồi, mặt mũi đỏ bừng, muốn chửi câu nào độc địa cũng thấy khó nói.
Cuối cùng chỉ rên rỉ một câu:
“Phiền chết đi được.”
Tôi bật cười hồn nhiên:
“Coi như nể mặt tôi đi, sống tiếp đi, tạm thời thôi cũng được, được không?”
“Tôi yếu đuối lắm, dễ bị tổn thương lắm luôn á!”
“Hơn nữa, chỉ cần còn sống, thì chuyện tốt sẽ đến thôi, không thiệt gì với anh đâu!”
Anh trừng mắt nhìn tôi, giọng không còn lạnh như trước, chỉ nhẹ nói:
“Với tôi, sống chính là điều tệ hại nhất.”
Từ hôm đó, chia nửa cái bánh bao cho Lộ Dự trở thành nhiệm vụ buổi sáng của tôi.
Vì để bạn học cấp ba không chết, tôi đã nỗ lực rất nhiều đấy.
Và giờ, Lộ Dự trước mắt tôi, và tôi của thời đó… đã đổi vị trí cho nhau.
Anh chống cằm, im lặng nhìn tôi ăn bánh bao.
Không chớp mắt lấy một cái, khiến tôi ăn mà như ngồi trên đống lửa.
Tôi theo thói quen chia cho anh nửa cái bánh, anh nhận lấy… nhưng không ăn.
Thật ra tôi chưa bao giờ nói với anh, tôi không thích bánh đậu đỏ.
Cả tôi của tương lai, hình như cũng chưa từng nói điều đó.
Anh cứ mua bánh đậu đỏ suốt, chỉ vì bánh bao nhân thịt… đắt hơn bánh đậu