Chương 8 - Cuộc Gọi Từ Thế Giới Khác
Ngày hôm sau, thi thể của tôi được đưa ra khỏi nhà xác.
Tôi thấy ảnh chân dung đen trắng của mình xuất hiện trên truyền hình, dòng tiêu đề là:
“Em bé anh hùng dũng cảm nhất.”
Ôi chao, tôi thấy cũng vui lắm đấy chứ.
Mẹ đã xin nghỉ công việc cảnh sát giao thông. Bác sĩ nói rằng tình trạng tâm lý của mẹ đã không còn phù hợp để tiếp tục làm việc.
Bà thường xuyên giật mình tỉnh dậy giữa đêm khuya, rồi khóc cả đêm không ngủ.
Có những lúc đang đi trên đường, mẹ bỗng như thấy được điều gì đó, lao đi như điên về một hướng nào đó — vài lần suýt nữa thì gặp tai nạn.
Người đi đường trách bà không chịu nhìn đường cho cẩn thận.
Mẹ chỉ ngơ ngác gật đầu đầy tiếc nuối, nói: “Vừa rồi tôi như nghe thấy con gái út gọi mình…”
“Nó gọi tôi là mẹ… Nó bảo tôi đến cứu nó…”
Mẹ đấm ngực khóc nức nở: “Nó trách tôi! Nghe thấy không? Nó trách tôi! Nó hận tôi!”
Sau một lần nữa ra ngoài và lại gặp tai nạn xe, bác sĩ nhẹ nhàng gợi ý nên đưa mẹ vào bệnh viện tâm thần.
Mẹ ngày càng chìm trong ảo tưởng quá khứ, không thể tự lo sinh hoạt hằng ngày.
Chị tôi thì thi vào trường cảnh sát.
Chị cắt tóc ngắn, ánh mắt và dáng vẻ trở nên mạnh mẽ, sắc sảo hơn.
Chị đã đi đánh cho lũ du côn tóc vàng từng lảng vảng ở cổng trường một trận ra trò, rồi tự tay giải bọn chúng lên đồn công an.
Chị nói: “Em yên tâm. Chị sẽ bảo vệ Tổ quốc… và cũng sẽ bảo vệ gia đình mình.”
“Uyển Uyển à, chị cũng có thể trở thành anh hùng.”
Nhưng chị thường xuyên mất ngủ.
Chị hay cầm ảnh tôi, lẩm bẩm nói một mình:
“Uyển Uyển… thật ra hôm đó chị không định nói những lời đó đâu… Em tha thứ cho chị, được không?”
Tôi nhớ, ngày tổ chức tang lễ cho tôi, có rất nhiều người đến dự.
Có người tôi từng gặp, cũng có người chưa từng thấy bao giờ.
Ba nói rằng, trong số đó có cả thân nhân của những anh hùng, và có cả những người từng bị tổ chức buôn ma túy hại cho gia đình tan nát — họ đến để cảm ơn tôi, để tiễn biệt tôi.
Khi tang lễ kết thúc, thi thể tôi chính thức được chôn cất.
Một luồng ánh sáng nhẹ nhàng nâng linh hồn tôi lên, đưa tôi dần dần bay về phía bầu trời.
Tôi quay đầu lại, nhìn gia đình mình lần cuối.
Tạm biệt… trong lặng thầm.
Kiếp này… đến đây thôi.
Vòng xoay luân hồi lại bắt đầu.
Trong một cảm giác ấm áp, tôi mở mắt ra — mơ màng được một người nhẹ nhàng và dịu dàng ôm lấy.
Cô ấy khe khẽ hát ru:
“Ba mẹ đặt tên con là An Nhiên, cái tên này có hay không nào?”
“An Nhiên… An Nhiên… Ba mẹ hy vọng đời này của con sẽ bình an vô sự, thanh thản nhẹ nhàng.”