Chương 6 - Cuộc Gọi Từ Thế Giới Khác
Ông bà nội và cô út cũng rất xúc động, ai nấy đều đỏ mắt, nắm chặt tay ba:
“Ấm thật! Là người thật! Thật sự là đã quay về rồi!”
Tôi nhìn mọi người đoàn tụ với ba mà đầy ghen tị, cũng đưa tay sờ lên tay ba.
Sau đó giống chị, tôi nhào vào lòng ba, nước mắt tuôn trào… nhưng chẳng hạt nào rơi được trên áo ba.
Cũng như nỗi nhớ của tôi, chẳng ai có thể nhìn thấy.
“Mạnh Du, trên mặt anh là sao vậy! Cái vết sẹo này mà lệch một chút là vào mắt rồi đó!”
“Ba ơi, sao tay ba lại toàn là vết thương thế này?”
“Mấy năm qua ba đi đâu vậy? Có chuyện gì mà không thể nói với người nhà? Giấu tụi con suốt mấy năm, giờ quay về thân đầy thương tích, ba định làm mẹ lo chết à?”
Mọi người vây quanh ba, nhao nhao quan tâm.
Ba bất lực lắc đầu, một lúc sau mới nói:
“Anh không cố ý giấu em đâu… chuyện này chính anh cũng không ngờ được.”
“Còn nhớ sáu năm trước, cục mình đang truy bắt một tổ chức buôn ma túy không? Ban đầu dự định là phái anh Hành làm nội gián, nhưng ngay trước ngày hành động, cục nhận được tin báo khẩn – có nội gián trong cục đã tiết lộ thông tin cho tổ chức buôn ma túy đó, và anh Hành… đã bị sát hại trên đường về nhà.”
“Cục buộc phải thay người trong bí mật, chọn anh thay anh Hành. Để tránh tái diễn chuyện đó, lần này mức độ bảo mật vô cùng nghiêm ngặt.”
“Ngày hôm sau khi nhận nhiệm vụ, anh lập tức theo kế hoạch giả chết, sau đó thay tên đổi dạng, trà trộn vào tổ chức. Suốt sáu năm qua bao lần vào sinh ra tử, mỗi khi anh tưởng không thể cầm cự nổi, anh lại nghĩ… mình đi vội đến vậy, còn chưa kịp từ biệt vợ con, sao có thể chết giữa chừng được?”
Nói đến đây, giọng ba nghẹn ngào.
Mẹ trách móc đấm nhẹ vào chân ba, rồi dụi đôi mắt đỏ hoe vào lòng ông…
Chị gái tôi cũng quay mặt đi lau nước mắt.
Ba thở dài, trong nước mắt vẫn nở nụ cười: “Đừng khóc nữa, ba không phải đã bình an trở về rồi sao?”
Ba bật tivi, đúng lúc đang phát bản tin thời sự.
Ba tự hào chỉ lên màn hình cho mọi người xem: “Đó, tổ chức buôn ma túy đó bây giờ đã bị tiêu diệt rồi. Ba đây, giờ là công thần hạng nhất đấy nhé!”
Tôi cũng cười tự hào theo ba.
Tôi đã nói rồi mà — ba tôi là đại anh hùng!
“Đúng rồi, còn Uyển Uyển đâu?”
Ba nhìn quanh một vòng: “Sao không thấy con bé đâu vậy?”
Căn phòng rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.
Ba vẫn chưa nhận ra điều gì, nụ cười trên mặt còn rạng rỡ hơn, xúc động nói:
“Khi ba đi, con bé mới 12 tuổi. Giờ sáu năm trôi qua rồi, chắc đã thành thiếu nữ rồi nhỉ?”
“Hồi đó chính nó đã giúp đỡ cục mình một chuyện lớn đấy! Người của tổ chức buôn ma túy đa nghi lắm, nếu không có con bé phối hợp, giúp ba tắt chuông báo thức để tạo hiện trường ba đi làm muộn, giả chết, thì kế hoạch có khi không thành đâu.”
“Nhờ nó giữ bí mật đó, bọn chúng mới tin là ba chết thật, không điều tra gì thêm, cũng không gây hại đến các con.”
“Cục còn khen con bé nữa! Nói Uyển Uyển nhà mình là anh hùng nhỏ đó!”
“Nó đâu rồi?”
Ánh mắt ba khi nhắc đến tôi sáng rực, tràn ngập tự hào và niềm kiêu hãnh.
Rõ ràng tôi nên thấy vui mới phải.
Nhưng nước mắt tôi lại tuôn rơi không ngừng.
Bao nhiêu ấm ức và thù ghét tôi gánh chịu suốt sáu năm qua như ập xuống, nhấn chìm tôi trong chớp mắt.
Tôi nhớ đôi mắt lạnh lùng căm ghét của mẹ trong những đêm không ngủ.
Tôi nhớ gió lạnh mùa đông luồn vào lớp áo mỏng manh mẹ mặc cho tôi rồi đuổi ra ngoài.
Tôi nhớ cái đói cồn cào khiến dạ dày tôi co thắt lại, đau đến gập người.
Tôi nhớ năm lớp 12, từ con hẻm tối tăm trở về, ngồi co ro trước cửa nhà, nghe chị lạnh lùng nói một câu:
“Đó là thứ mày nợ tao!”
Tôi nhớ ánh mắt giễu cợt, xa lánh của bạn bè…
Thật kỳ lạ, linh hồn sao có thể rơi nhiều nước mắt đến thế?
Phải chăng, chỉ cần tôi khóc đủ nhiều, những nỗi đau đó cũng có thể trôi đi theo dòng lệ?
Cuối cùng, bầu không khí im lặng đến nghẹt thở trong căn nhà khiến ba nhận ra có gì đó không ổn, ông đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên người mẹ, trầm giọng hỏi:
“Uyển Uyển đâu?”
Mẹ cúi đầu, không dám nhìn ba, vành mắt còn đỏ hơn cả lúc nãy.
“Em… em không biết… từ hôm qua là nó đã không về rồi…”
“Nó không về sao không đi tìm!”
Ngực ba phập phồng vì tức giận: “Nó mới mười tám tuổi! Vừa trưởng thành thôi! Một đêm không về, lỡ có chuyện gì thì sao!”
Môi mẹ run rẩy, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Tôi ghé sát lại, nhìn vào đôi mắt bối rối của mẹ.
“Nó có thể xảy ra chuyện gì được? Nó là con sao chổi…”
Mẹ đột nhiên im bặt.
Những lời đó như phản xạ vô thức, và bà chợt nhận ra… mình đã quá quen với việc xem nhẹ tôi.
Ba giận dữ đá mạnh vào ghế, rồi lao ra ngoài thật nhanh.
Không ai lên tiếng ngăn lại.
Tôi quay đầu nhìn thấy chị đang cắn chặt môi dưới, nước mắt lặng lẽ rơi – còn nhiều hơn cả lúc thấy ba trở về.
“Mẹ…”
“Có khi nào em… em xảy ra chuyện thật rồi không?”
Chị ôm ngực, nghẹn ngào nói: “Hôm qua con mơ thấy nó… nó đang ở trong một chiếc xe nhỏ, hét lên cầu cứu con… nhưng con không cứu… con còn mắng nó rất lâu…”
Bà nội vỗ nhẹ lên tay chị: “Xì xì xì! Toàn nói những điều xui xẻo!”
Cô út cũng lên tiếng: “Hôm qua tôi còn nghe nói Uyển Uyển nhận được giấy báo trúng tuyển Thanh Hoa – Bắc Đại. Chuyện vui lớn như vậy, biết đâu nó chỉ đang đi chơi với bạn bè thôi.”
Mẹ vẫn ngồi im, không nói gì.
Tôi đưa tay đỡ lấy giọt nước mắt bất lực của mẹ, khẽ hỏi:
“Mẹ ơi, giờ mẹ tin rồi chứ? Con thực sự đã chết rồi mà…”
“Mẹ có thể đến bệnh viện nhận xác con được không? Con muốn được yên nghỉ.”
Thật đáng tiếc, mẹ không thể nghe thấy lời con nói.