Chương 8 - Cuộc Gọi Định Mệnh Từ Mẹ

Bác gái ôm chặt tôi vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành:

“Giang Tĩnh, bác luôn biết con là một đứa tốt… nhưng chúng ta không phải đang giúp họ, mà là giúp em con…”

Tôi bật cười lạnh:

“Vậy bác dám đảm bảo sau này không có lần nữa không?”

Giang Tiêu mặt trắng bệch, nắm chặt vạt áo:

“Chị ơi… cứu em với…”

Mẹ tôi vẫn lạnh lùng như không có gì.

Ba tôi thì ngơ ngác:

“Có mỗi chuyện cỏn con vậy mà làm quá lên. Tôi không nói, bà không nói, thì ai biết chứ?”

Bà nội giận dữ quát:

“Hai cái làng kia có bao nhiêu người, ai chả biết rồi?!”

Ba tôi vẫn cứng miệng:

“Biết thì sao? Đến lúc giải toả đền bù, ai chẳng được lợi, còn tranh nhau mà bợ đỡ nhà mình, làm gì có ai dám hại Giang Tiêu?”

Bác trai không nói không rằng, giơ tay cho ông một cái bạt tai nổ đom đóm mắt:

“**Nghe mày nói, thì mấy ông cục trưởng chắc mỗi ngày chỉ cần mua nhà rồi đợi giải toả là được nhỉ?

Mày nên mừng là mày mất cái ‘bát sắt’ đó sớm, chứ không giờ thì đang ngồi tù gào ‘Nước mắt trong song sắt’ chứ không phải ở đây mạnh miệng!**”

Ba tôi lập tức ngoan như cún, ánh mắt cũng sáng ra được phần nào.

Giang Tiêu đương nhiên không thể bỏ mặc được. Nhưng bảo tôi để cho bọn họ sống yên ổn á? Tôi thà tự mình sống không yên còn hơn.

Chỉ khi nào bị tát vào mặt, người ta mới biết đau. Phải nằm trong quan tài rồi, tôi không tin họ không biết khóc.

Tôi lén ra hiệu tay với em trai — một ký hiệu chỉ có hai chị em tôi hiểu được.

16

Giang Tiêu hiểu ý ngay lập tức:

“**Chị nói đúng! Em có lấy đồng nào đâu, tại sao lại phải trả? Đi tù thì đi tù! Tao sẽ khai hết, không chừa một đứa nào! Đã hát Nước mắt sau song sắt thì cả lũ cùng hợp xướng!

Trừ khi tòa tuyên án tử, còn không thì lúc ra tù, tao sẽ giết sạch chúng mày, cả cái thằng cháu vô dụng kia cũng không chừa!**”

Ba tôi hoảng loạn, quyết liệt đòi ly hôn với mẹ tôi.

“Ngày xưa tao bị quỷ ám mới lấy một đứa ngu ngốc như mày.

Con trai con gái ruột thì không lo, lại đi dính lấy thằng cháu nhà ngoại như vàng như ngọc!”

Mẹ tôi cũng không vừa:

“Mày mà giỏi? Mày cũng chẳng làm gì hơn! Nếu không chịu ly hôn, mày là cháu tao!”

Ba tôi bất chấp, túm tóc mẹ tôi lôi về bên ngoại.

Cậu mợ không những không chịu trả tiền, còn móc mỉa:

“Chẳng qua là do mấy người quan hệ không đủ mạnh, con tôi vào Thanh Hoa có gì to tát mà phải tốn đến ba trăm ngàn?

Ba trăm đó đáng lẽ là nhà mấy người phải trả, con trai mấy người mất tương lai là tại nó vô phúc, liên quan gì đến con tôi?”

Thấy thế, Giang Tiêu dứt khoát đề xuất làm theo kế hoạch ban đầu.

Mợ tò mò hỏi:

“Kế hoạch gì?”

Giang Tiêu gằn giọng:

“Gọi công an. Cả đám cùng ngồi tù. Cho con bà bị hủy tiền đồ, kiếp này khỏi lấy vợ, cho nhà họ Trương tuyệt hậu luôn. Đợi em ra tù, em giết sạch chúng mày.”

Cậu tính đi đòi lại tiền, nhưng bà ngoại và mợ thì khăng khăng đây là “cơ hội đổi đời duy nhất” của nhà họ Trương, kiên quyết không đồng ý.

Dù vay mượn họ hàng khắp nơi cũng chỉ như muối bỏ bể.

Cuối cùng, nhờ “gợi ý đầy thiện chí” của em họ tôi, họ mới gom đủ tiền từ các nền tảng quyên góp.

Nhưng mợ tôi lại yêu cầu cắt đứt quan hệ, từ nay hai bên xem như người dưng.

Mẹ tôi là người nhà họ Trương, phải về phụng dưỡng cha mẹ.

Ba tôi nhìn mẹ tôi — người giờ đã già, nhan sắc tàn tạ, miệng lại chua ngoa — không thèm nghĩ đã gật đầu cái rụp.

Mẹ tôi cũng chán ghét cái sự vô dụng của ông từ lâu, mong có lý do rũ bỏ cho xong.

Hai người nhanh chóng đưa nhau đến Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn.

17

Trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, mợ tôi xách nửa quả dưa hấu đến nhấn chuông nhà tôi.

Bà ta bấm chuông liên tục suốt mười phút, không ai trong nhà ra mở cửa.

Thế là bà đứng ngoài lải nhải một mình, nói rằng đã quyết định cho thằng em họ tôi học đại học ở địa phương, nhờ chồng bà nói chuyện với hiệu trưởng, tiện thể gửi gắm chăm sóc thêm chút đỉnh.

Cho đến khi bà ta ôm nửa quả dưa rời đi, chúng tôi không hé một lời.

Về sau tôi nghe nói, người mà ba tôi nhờ “chạy cửa sau” thực chất là một tên lừa đảo.

Giờ đã bị bắt, nhưng tiền thì tiêu sạch.

Tôi chẳng bất ngờ gì. Người có đầu óc bình thường sao lại tin loại chuyện đó?

Tên lừa đảo khi khai báo cũng ngỡ ngàng:

“Tôi chỉ đùa thôi, nào ngờ thật sự có người tin.”

Mợ tôi khóc lóc gào thét, bắt ba tôi phải trả tiền.

Ba tôi thì nói mình chỉ giới thiệu đầu mối, quyết định là của bà, tiền cũng bà tự đưa, không liên quan người khác. Hơn nữa hai bên đã cắt đứt quan hệ, chỉ còn thiếu mỗi tờ giấy ly hôn.

Chưa kịp hết thời gian chờ ly hôn, mẹ tôi đã từ nhà ngoại quay về.

Bà khóc lóc xin ba tôi và bà nội tha thứ, nói mợ bắt ép bà phải cưới thằng em trai bại não của mợ.

Tôi tò mò hỏi:

“Mẹ muốn nó giúp gì?”

“Toàn lão” còn mỉa mai:

“Chút khí phách cũng không có, mà đòi làm người. Nếu là Giang Tiêu, giờ đã vác dao sống mái với họ rồi.”

Mẹ tôi — người xưa nay chưa từng nghe lời ba tôi — lần này lại ngoan ngoãn lao vào sân, lôi từ góc tường ra cái xẻng sắt, bổ thẳng vào đầu ba tôi.

Giang Tiêu theo dõi camera thấy ba tôi co giật vài cái rồi nằm bất động.

Nó lập tức gọi cho tôi và bác gái, bảo chúng tôi mau trốn đi, rồi mới báo cảnh sát.

Còn gọi 120 cấp cứu? Nó bảo quên mất, mà ai biết thật hay giả.

Dù sao, lúc cảnh sát tới, ba tôi đã tắt thở.

Còn mợ tôi, mỗi ngày không chỉ phải đối phó với vô số cuộc gọi đòi nợ, mà còn phải chạy ngược xuôi lo chuyện học của thằng con, vừa PUA vừa bắt mẹ tôi hầu hạ thằng em trai bại não của bà.

Cậu tôi thì chỉ biết than thân trách phận:

“Giá lúc Giang Tiêu tới đòi nợ, tao đừng đi vay, mà bắt tụi nó trả liền…”

Và rồi… mẹ tôi ra tay. Mọi cái đầu đều bị đập bẹp. Mọi rắc rối cũng được giải quyết.

Sau khi thản nhiên xách cái xẻng dạo vài vòng trong chợ, mẹ tôi bị cảnh sát mai phục dưới nhà bắt tại trận.

Mọi người đều kinh hãi đến nín thở.

Chỉ có Giang Tiêu thở phào nhẹ nhõm:

“Cuối cùng cũng yên ổn rồi…”

Chồng tôi vỗ vai nó:

“Làm công chức nghe thì oách, nhưng còn lâu mới kiếm bằng thầu căng-tin.”

Toàn văn kết thúc.