Chương 6 - Cuộc Gọi Định Mệnh Từ Mẹ

Quay lại chương 1 :

Cậu tôi thì luôn nhấn mạnh: “Chị chỉ có tôi là chỗ dựa duy nhất ở nhà chồng.

Con cái thì mang họ người ta, chỉ có cháu trai bên ngoại mới mang họ nhà mình.”

Người bình thường nghe mấy câu đó thể nào cũng vả cho hai cái, nhưng mẹ tôi hiển nhiên không phải người bình thường — bà cảm thấy… rất có lý.

Mợ tôi lại càng “thành tâm góp sức”, kể hết lòng về cách bản thân lấy cháu làm con tin để nắm trọn quyền lực bên nhà chồng.

Một tổ hợp combo đủ loại tư tưởng tẩy não này đã khiến mẹ tôi rơi vào một ám ảnh duy nhất:

Phải sinh được con trai.

Ba tôi thì nhất quyết không đồng ý. Với ông, trai hay gái không quan trọng, người ông yêu nhất là mẹ tôi.

Năm đó mẹ lấy ba không chỉ vì ông là người đưa sính lễ cao nhất, mà còn vì mẹ nhìn trúng công việc “bát sắt” (biên chế nhà nước) của ông.

Thời ấy, sinh con thứ hai là có thể mất việc, nên dù mẹ tôi có nài nỉ, cả ba tôi và bà nội đều cương quyết không cho sinh thêm.

Nhưng khi bác gái tôi sinh ra Giang Nguyệt, mong muốn “vượt mặt” của mẹ tôi càng mãnh liệt.

Chẳng bao lâu sau, bà lại mang thai.

Ba tôi dứt khoát không đồng ý giữ lại, nhưng mẹ tôi thì không chịu bỏ cái “cơ hội đè đầu cưỡi cổ bác gái” này.

Bà bắt đầu thuyết phục ba tôi:

“Ba mẹ anh bán rau bao nhiêu năm chắc chắn đã dành dụm được không ít, đến lúc nộp phạt thì ông bà cũng sẽ phải lo.

Rồi biếu quà xin xỏ một chút là ổn, đâu ảnh hưởng gì đến công việc của anh.

Bây giờ không dùng tiền đó thì sau này cũng phải để lại cho bác cả, ai bảo bác đi theo ông bà bán rau.

Mà nếu em sinh được con trai, đừng nói ba mẹ chồng, tiền bác cả kiếm được cũng phải thuộc về con mình!”

12

Ba tôi suy nghĩ một hồi, thấy cũng có lý.

Thế là hai người âm thầm quyết định: trốn sinh — sinh lén — sinh bằng được đứa con trai Giang Tiêu.

Sinh xong, họ không ngần ngại chìa tay đòi ông bà nội tiền để nộp phạt.

Nhưng trước đó, để cưới mẹ tôi, ông bà đã vét cạn sạch vốn liếng.

Mẹ tôi thì lười biếng, chỉ biết ăn chơi, trong nhà còn lại gì đâu mà có tiền?

Để giữ được việc cho ba tôi, mẹ tôi đã làm ra chuyện động trời vào một buổi trưa không thể bình thường hơn:

Bà ta đưa đôi tay tội lỗi ấy siết vào cổ đứa con gái tội nghiệp là tôi.

May mắn thay, em họ tôi khi đó đang ở sạp rau lỡ tè dầm, và đúng lúc đó bác gái tôi về nhà lấy quần cho con thì bắt gặp cảnh tượng ấy.

Từ hôm đó, bác gái và bà nội quyết định giữ tôi và Giang Nguyệt ở bên mình không rời nửa bước.

Ba tôi dù tìm đủ mọi mối quan hệ cũng không giữ được việc, cuối cùng đành cùng ông bà bán rau kiếm sống.

Theo lý mà nói, em trai tôi là con trai duy nhất trong nhà, đáng lẽ phải được yêu thương chiều chuộng nhất.

Nhưng không, nó lại là người khổ nhất nhà.

Ông bà nội không vì nó là con trai mà đối xử đặc biệt.

Ba tôi thì ngày nào cũng ngồi lặng lẽ trước cổng chợ, nhìn những đồng nghiệp cũ từng người một thăng chức phát tài, từ đó sinh ra thù hận với mẹ tôi, với chúng tôi — cả nhà.

Chỉ duy nhất không hận mẹ tôi.

Giờ mà lại nghe chính miệng ba thốt ra hai chữ “ly hôn”, đừng nói là mẹ tôi, ngay cả tôi cũng thấy kinh ngạc.

Cuối cùng thì mẹ tôi cũng nhận ra:

Bà đã làm tổn thương người đàn ông xem trọng thể diện hơn cả tính mạng — sau khi khiến ông mất đi “bát sắt” của đời mình.

Mẹ tôi lập tức dùng chiêu chuyển hướng mâu thuẫn, lấy cớ là tôi và em trai bị bác gái xúi giục, thành công chuyển cơn giận của ba tôi từ bà sang bác gái.

Nhưng ba tôi không ngu.

Ép con gái phải ly hôn với chồng — người đang thầu căng-tin và nhập rau từ nhà mình, rồi gả cho một người cùng thế hệ bị bại não — thể diện này ông không chịu nổi.

Huỷ hoại đứa con duy nhất làm công chức trong nhà — thể diện này ông cũng không chịu nổi.

Thế là ông chọn cách thức trắng đêm nói chuyện với mẹ tôi, phóng đại đủ kiểu để phân tích rõ thiệt hơn cho bà.

Khi đó, tôi và em trai chỉ nghĩ ông bị “não yêu”, còn mẹ tôi thì tin rằng mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Không ai ngờ được, ba tôi không ly hôn, chẳng qua vì không muốn mất mặt. Dù gì năm xưa để cưới được bà, ông không chỉ tốn khoản sính lễ khổng lồ, mà còn mất luôn công việc “bát sắt” chỉ vì mẹ tôi cố sinh con trai.

Mà qua bao năm tháng, nhan sắc của mẹ tôi cũng đã không còn, không đủ để ông đem ra khoe khoang nữa.

Còn bản thân ông, vẫn chưa từng cảm thấy mình sai điều gì.

13

Khi bà nội biết chuyện, bà vô cùng sửng sốt.

Sợ tôi ở nhà chồng sống không yên, bà bàn với bác gái, mua một đống thuốc bổ, tự mình đến bệnh viện thăm mẹ chồng tôi. Trước khi về còn để lại một khoản tiền.

Ba người khách sáo đùn đẩy qua lại, cuối cùng bà nội nói số tiền đó là để mua đồ mới cho cháu, mẹ chồng tôi mới chịu nhận.

Tất nhiên, số tiền đó là bị trừ thẳng từ lương của ba tôi.