Chương 3 - Cuộc Gọi Định Mệnh
3
“Dạo này mất ngủ kinh khủng, đang tính tìm huấn luyện viên riêng để học yoga, ai có người nào giới thiệu giúp mình với?”
Sau khi đăng, rất nhanh đã có bạn bè giới thiệu vài huấn luyện viên, trong đó có người tôi cần – chính là anh bạn thám tử tư.
“Mộng Nhã, cậu muốn học yoga hả? Mình có người bạn chuyên nghiệp lắm, nhưng dạo này chủ yếu làm việc khác rồi, cậu có muốn mình giới thiệu không?”
Tôi lập tức trả lời: “Có chứ, cảm ơn cậu nhiều!”
Rất nhanh sau đó, tôi đã có được thông tin liên hệ của thám tử tư đó.
Ngày mai, kế hoạch trả thù của tôi sẽ chính thức bắt đầu.
Thẩm Tuấn Khải, anh tưởng mình giấu giếm giỏi lắm, nhưng anh không biết – người hiểu rõ anh nhất cũng chính là người biết cách phá hủy anh dễ dàng nhất.
Sáng hôm sau, tôi hẹn gặp thám tử tư Trương Kiện ở một quán cà phê.
Trương Kiện là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, trông sắc sảo, dứt khoát và chuyên nghiệp.
“Cô Phương, nghe Tiểu Lý nói cô cần tôi giúp?” – Anh ta đi thẳng vào vấn đề.
Tôi cũng không vòng vo: “Tôi nghi ngờ chồng mình ngoại tình. Tôi cần anh giúp thu thập chứng cứ.”
Trương Kiện gật đầu: “Trường hợp thế này tôi gặp nhiều rồi. Cô hiện có manh mối gì chưa?”
Tôi đưa cho anh ta xem toàn bộ ảnh và video tôi chụp được hôm qua “Cô gái này tên là Tiểu Văn. Tôi cần biết thân phận thật của cô ta, nơi làm việc, gia đình, và lịch sử đặt phòng khách sạn cùng nội dung tin nhắn giữa họ.”
Trương Kiện xem ảnh kỹ lưỡng: “Cô gái này trông còn rất trẻ, có thể là sinh viên. Tôi sẽ tra thân phận trước, rồi tìm cách lấy lịch sử phòng khách sạn. Còn tin nhắn, cái đó phải chờ cơ hội.”
“Mất bao lâu?”
“Cho tôi ba ngày.” – Trương Kiện đáp – “Nhưng cô nên chuẩn bị tâm lý trước. Đôi khi sự thật còn tàn nhẫn hơn cô tưởng.”
Tôi cười lạnh: “Tàn nhẫn mấy tôi cũng chấp nhận. Tôi chỉ cần sự thật.”
Rời quán cà phê, tôi lái xe đến công ty của Thẩm Tuấn Khải.
Anh ta là giám đốc sáng tạo tại một công ty quảng cáo, quy mô không lớn, chỉ khoảng hơn ba mươi nhân viên.
Tôi lấy cớ mang trà chiều đến, tiện thể trò chuyện với vài đồng nghiệp của anh ta.
“Anh Thẩm đi công tác rồi à?” – Tôi giả vờ không biết, hỏi cậu trợ lý Tiểu Trần.
“Dạ vâng, hôm qua đi Thâm Quyến rồi, nói là có dự án lớn cần bàn bạc.” – Tiểu Trần trả lời – “Chị Phương đúng là chu đáo, Tổng giám đốc Thẩm có người vợ như chị đúng là phúc ba đời đó.”
Tôi cười nhẹ: “Anh ấy bận như vậy, tôi cũng nên quan tâm nhiều hơn chứ. Dạo này anh ấy có vẻ mệt mỏi lắm phải không? Tôi thấy anh ấy thường xuyên tăng ca đến khuya.”
Tiểu Trần suy nghĩ một chút: “Cũng không hẳn là khuya lắm đâu ạ, hầu như vẫn tan làm đúng giờ. Có điều dạo gần đây có một dự án mới hơi gấp, nên chắc cũng phải đi công tác thường xuyên.”
Tôi khẽ động lòng: dự án mới? Là dự án gì vậy?
“Hình như là quảng cáo thường niên cho một thương hiệu trang sức. Yêu cầu của khách hàng khá cao, nên Tổng giám đốc Thẩm tự mình phụ trách.” – Tiểu Trần nói.
Thương hiệu trang sức. Tôi lập tức nhớ đến chuyện hôm qua Thẩm Tuấn Khải đưa Tiểu Văn đến tiệm trang sức.
“Khách hàng là công ty nào vậy?” – Tôi tiếp tục dò hỏi.
“Chắc là… Tinh Diệu Jewelry gì đó thì phải.” – Tiểu Trần không chắc chắn lắm.
Tinh Diệu Jewelry. Tôi đã ghi nhớ cái tên này.
Sau khi trò chuyện thêm với một vài đồng nghiệp, tôi nắm được một số thông tin: gần đây Tuấn Khải đúng là thường xuyên ra ngoài, nói là gặp khách hàng, nhưng chưa bao giờ nói rõ là gặp ai, ở đâu.
Ngoài ra, phong cách ăn mặc và mùi nước hoa của anh ta gần đây cũng khác hẳn – chỉn chu hơn, thơm hơn.
Những chi tiết này có thể không khiến đồng nghiệp nghi ngờ, nhưng với tôi, đó là dấu hiệu rõ ràng của sự phản bội.
Rời khỏi công ty, tôi lập tức đến cửa hàng Tinh Diệu Jewelry.
Đây là một tiệm trang sức cao cấp, bài trí rất sang trọng. Tôi giả vờ là khách muốn mua nữ trang, tranh thủ bắt chuyện với nhân viên bán hàng.
“Dạo này bên em đang chạy một chiến dịch quảng cáo mới, nghe nói hợp tác với một công ty quảng cáo rất chuyên nghiệp.” – Nhân viên hồ hởi giới thiệu – “Giám đốc sáng tạo rất trẻ và tài năng, concept đưa ra cực kỳ ấn tượng.”
“Vậy à? Concept gì thế?” – Tôi hỏi.
“Chủ đề là ‘Tình yêu đích thực’, dùng câu chuyện của các cặp đôi trẻ để truyền tải ý nghĩa của trang sức. Người mẫu trong ảnh đều là những cặp đôi thật ngoài đời, nên hình ảnh rất tự nhiên và chân thật.”
Tim tôi thắt lại. Người mẫu là cặp đôi thật?
“Đúng vậy, giám đốc sáng tạo nói chỉ có người thực sự yêu nhau mới thể hiện được hết tinh thần của trang sức. Anh ấy còn tự tham gia chụp hình cùng bạn gái nữa, tình cảm lắm luôn.”
Tôi cố nuốt giận, hỏi tiếp: “Bạn gái anh ấy cũng làm trong công ty quảng cáo à?”