Chương 11 - Cuộc Gọi Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

11

“Đúng rồi, còn trẻ thì ly hôn sớm, làm lại cuộc đời.” – Một người bạn khác tiếp lời.

Có sự ủng hộ của bạn bè, tôi càng thêm vững vàng với lựa chọn của mình.

Cùng lúc đó, trên mạng bắt đầu lan truyền tin đồn về chuyện Thẩm Tuấn Khải ngoại tình.

Không biết là ai đã đăng lại toàn bộ sự việc ở sảnh khu căn hộ hôm đó, còn kèm theo video quay lại.

Dù gương mặt trong video không rõ, nhưng những ai biết chuyện đều hiểu người trong đó là ai.

Hình tượng hoàn hảo của Thẩm Tuấn Khải trong mắt bạn bè chính thức sụp đổ.

Bạn bè anh ta lần lượt giữ khoảng cách, ai cũng sợ bị dính líu.

Về phía Ôn Văn, tình hình cũng không khá khẩm gì hơn.

Cô ta bị bạn học bàn tán chỉ trích vì chuyện làm người thứ ba, bị cô lập ở trường.

Bố mẹ cô ta cũng biết chuyện, tức tốc từ quê lên thành phố định đưa cô ta về.

Theo tin từ Trương Kiện, cuối cùng Ôn Văn đã chọn cách bảo lưu kết quả học tập và về quê.

Câu chuyện tình yêu “chân thật” của Thẩm Tuấn Khải kết thúc trong thảm hại như thế.

Một tuần sau, anh ta cuối cùng cũng gom đủ tiền.

Anh ta phải bán cổ phần công ty với giá rẻ cho đối tác, rồi vay thêm bạn bè mới gom đủ 500.000 tệ.

Khi anh ta chuyển tiền vào tài khoản của tôi, ánh mắt đầy tuyệt vọng và không cam lòng.

“Anh đã trả tiền rồi, chúng ta có thể quay lại với nhau không?” – Anh ta cố vùng vẫy lần cuối.

“Không thể.” – Tôi lạnh lùng từ chối – “Tiền chỉ là bước đầu. Tiếp theo là làm thủ tục ly hôn.”

“Mộng Nhã, anh xin em…”

“Đừng xin tôi, đi mà xin thẩm phán.” – Tôi thản nhiên nói – “Mười giờ sáng mai, gặp nhau ở toà án.”

Hôm sau, chúng tôi chính thức làm thủ tục ly hôn tại tòa.

Mọi việc diễn ra rất thuận lợi vì bằng chứng rõ ràng, Thẩm Tuấn Khải cũng không có bất kỳ cơ hội nào để tranh chấp tài sản.

Nhà thuộc về tôi, xe thuộc về tôi, phần lớn tiền tiết kiệm cũng thuộc về tôi.

Thẩm Tuấn Khải chỉ nhận được một khoản tiền mặt nhỏ, thậm chí không đủ để trang trải cuộc sống.

Khi thẩm phán tuyên bố ly hôn có hiệu lực, tôi cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có.

Ba năm hôn nhân, cuối cùng cũng có một dấu chấm hết.

Còn Thẩm Tuấn Khải, thì hoàn toàn trắng tay.

Sự nghiệp, gia đình, danh tiếng — tất cả đều tan nát chỉ vì một lần ngoại tình.

Bước ra khỏi tòa án, tôi thấy anh ta ngồi trên bậc thềm như một kẻ ăn xin khốn khổ.

Anh ta nhìn tôi, định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng tuyệt vọng dõi theo tôi rời đi.

Tôi không thấy thương hại, bởi vì tất cả những gì anh ta nhận lấy hôm nay đều là hậu quả xứng đáng.

Phản bội hôn nhân thì phải trả giá — và giờ chính là lúc anh ta phải trả.

Nửa năm sau, tôi nhận được một tin bất ngờ.

Thẩm Tuấn Khải phá sản.

Công ty của anh ta sụp đổ vì mất đi những khách hàng lớn, bản thân anh ta cũng bị kiện vì nợ nần chồng chất.

Trớ trêu hơn, Ôn Văn cũng không ở lại bên anh ta.

Khi anh ta rơi xuống đáy, Ôn Văn đã chọn một thiếu gia giàu có khác và hoàn toàn ruồng bỏ anh ta.

Nghe nói lúc biết chuyện, Thẩm Tuấn Khải đã đứng giữa đường khóc như mưa.

Cuối cùng thì anh ta cũng hiểu thế nào là nhân quả báo ứng.

Còn tôi, tôi bắt đầu một cuộc sống mới hoàn toàn.

Tôi sửa sang lại ngôi nhà, vứt bỏ hết tất cả những thứ có liên quan đến Thẩm Tuấn Khải.

Tôi còn cắt tóc mới, mua quần áo mới, cả người như được “lột xác”.

Công việc của tôi cũng tiến triển tốt.

Không còn bị chi phối bởi những việc vụn vặt trong gia đình, tôi toàn tâm toàn ý tập trung cho sự nghiệp.

Không lâu sau, tôi được thăng chức, lương cũng tăng gấp đôi so với trước kia.

Bạn bè ai cũng nói trạng thái của tôi bây giờ còn rạng rỡ và tự tin hơn nhiều so với lúc đã có chồng.

“Mộng Nhã, bây giờ cậu thật sự rất xinh đẹp.” – Tiểu Vũ cảm thán – “Rời khỏi tên cặn bã đó là quyết định đúng đắn nhất đời cậu.”

Tôi mỉm cười gật đầu:

“Ừ, không có anh ta, cuộc sống của mình còn tuyệt hơn.”

Gần đây có mấy người bạn muốn giới thiệu đối tượng mới cho tôi, nhưng tôi đều từ chối khéo.

Sau cú phản bội này, tôi chưa muốn bước vào một mối quan hệ mới.

Tôi muốn học cách yêu chính mình, xây dựng lại cuộc đời của mình một cách trọn vẹn nhất.

Còn tình yêu ư? Tùy duyên.

Tối hôm đó, tôi ở nhà sắp xếp lại mớ ảnh cũ, bất ngờ thấy một tấm hình cưới của hai chúng tôi.

Trong ảnh, Thẩm Tuấn Khải cười rạng rỡ như thể tôi là cả thế giới của anh ta.

Nhìn lại giờ đây, nụ cười đó mới thật giả tạo làm sao.

Tôi cầm lấy bức ảnh, không hề do dự mà xé vụn nó thành từng mảnh.

Chuyện cũ, để nó qua đi. Mình phải sống cho tương lai.

Đúng lúc ấy, điện thoại reo — là một số lạ.

“Alô, xin hỏi có phải là cô Phương Mộng Nhã không ạ?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)