Chương 3 - Cuộc Gọi Bất Ngờ Từ Sếp

4

Ngay khoảnh khắc đó, hơi thở đầy dục vọng bỗng tràn ngập không khí.

Tôi vội dời ánh mắt đi.

Trước mặt nhân viên, anh ta luôn ăn mặc chỉnh tề, chưa từng tạo cho ai bất kỳ liên tưởng vượt giới hạn nào.

Chẳng lẽ… là do Trịnh Y chủ động mồi chài, khiến anh ta mở ra cánh cửa thế giới mới?

Giọng anh kéo tôi về hiện thực:

“Nếu là vì Tiểu Trịnh, tôi có thể hiểu được. Nếu em để ý chuyện đó…”

“Không phải đâu,” tôi vội vàng giải thích, “Cô ấy thông minh, rất phù hợp để thay thế tôi.”

Anh chỉnh lại cổ tay áo, đứng dậy, lại cởi thêm một cúc áo sơ mi.

Lờ mờ lộ ra phần cơ ngực săn chắc.

Bờ vai rộng cùng phần eo thon gọn tạo nên một đường cong mạnh mẽ khiến người ta đỏ mặt.

Tôi đưa tay quạt lấy lệ.

“Mùa xuân thật là quái lạ, hôm qua còn lạnh, hôm nay đã nóng thế này.

Chuyện của tôi không gấp, để sau bàn tiếp.

Hứa tổng, anh chuẩn bị đi thôi.

Tôi đã dặn tài xế rồi, nếu tối nay anh uống nhiều, cậu ta sẽ đưa anh về biệt thự nhà họ Hứa.”

Anh nhìn tôi, giọng điệu lạnh nhạt, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên thứ gì đó như dã thú săn mồi.

“Không sao, uống nhiều thì Trịnh Y có thể chăm tôi.

Cô ấy sẽ đưa tôi về nơi tôi ở một mình.

Thậm chí có thể ở lại qua đêm, miễn là tôi đồng ý.

Dù sao thì tôi cũng rất… lớn—rồi.”

Giọng nói của Hứa Sâm vẫn bình thản như thường, nhưng sắc hồng ửng nơi vành tai đã bán đứng anh ta.

Anh đang ngấm ngầm cạnh tranh.

Trịnh Y nhỏ hơn anh tám tuổi, hoa theo đuổi trên bàn làm việc chưa bao giờ ngớt.

Trên thương trường anh sát phạt quyết đoán, nhưng trong chuyện tình cảm lại như tờ giấy trắng.

Một Hứa Sâm như vậy trông thật đáng yêu, nhưng vì cái đáng yêu ấy là dành cho người khác, nên trong lòng tôi lại dâng lên một nỗi trống rỗng.

Tôi cúi đầu nhìn mũi giày, cố gắng lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng kéo môi nở một nụ cười.

“Hứa tổng, thực ra… kích cỡ không phải vấn đề.”

“Đúng, nhưng trẻ tuổi thì lúc nào cũng… nhiệt tình hơn, em nói xem?”

Câu nói ấy nghe rất quen, tôi chưa kịp nghĩ kỹ thì chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

Anh nhíu mày, ra hiệu cho tôi ra ngoài nghe máy.

Tôi vừa lùi vừa bắt máy, đầu bên kia là giọng của em trai tôi.

“Em đang dưới công ty chị à? Được rồi, chị xuống ngay.”

5

Em trai tôi chân dài vắt chéo, tựa nghiêng vào cánh cửa chiếc Bugatti.

Cúi đầu, đeo kính đen, lườm tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh kiểu “tam bạch”.

Nó còn phất tay gửi một nụ hôn gió về phía nhóm nữ nhân viên đang tụ tập, khiến họ phát ra một tràng xôn xao.

“Chị Lâm Uyển ơi, em trai chị giống minh tinh quá đi mất~”

“Xời, nhìn chị em nhà người ta mà xem, đúng là nuôi tốt ghê.”

“Chị Lâm nè đúng là… trẻ thì nhiệt tình hơn ha~”

Tôi cười trừ đầy chột dạ.

Chợt nhớ ra: đó là câu tôi buột miệng đùa bỡn trong văn phòng… cũng bị truyền tới tai Hứa Sâm rồi sao?

Em trai tôi đặt tay lên vai tôi, nhét tôi vào ghế phụ lái.

Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận.

“Lâm Mặc! Em đang diễn trò gì vậy hả?”

Nó thu lại vẻ cà lơ phất phơ, liếc nhìn tôi.

“Chị bảo có kẻ biến thái theo đuổi, còn lấy ảnh chụp chung của hai đứa mình ra nói em là bạn trai chị.

Thì nay em tới diễn cho tròn vai.”

Tôi phì cười, cố ngắt vào đùi để ngăn nước mắt chực rơi.

“Chị chỉ nói đại một câu, vậy mà em nhớ kỹ thế… Xe đâu ra vậy?”

“Mượn ông chủ đấy. Em đến làm dáng cho chị một chút, đảm bảo chẳng ai dám ức hiếp chị nữa.”

“Thằng nhóc này, chị em có bao giờ để ai bắt nạt chưa?”

Tôi đưa tay vỗ vào vai nó theo phản xạ, mới phát hiện vai nó giờ đã cao hơn tôi nhiều.

Bốn năm không gặp, chuyện xưa như thể đã là chuyện của kiếp trước.

“Vài hôm nữa là giỗ lần thứ tư của mẹ, chúng ta cùng đi nhé.”

“Em không đi được. Chị giúp em mua bó hoa, dâng mẹ thay em nhé.”

Chiếc xe phanh gấp, Lâm Mặc ngẩng cằm ra hiệu cho tôi xuống.

“Em còn phải quay lại chở ông chủ, chị có chuyện gì thì cứ gọi cho em.”

Gió đêm lạnh thấu ruột.

Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy chiếc Maybach của Hứa Sâm lướt chầm chậm qua.

Bên cạnh gương mặt nghiêng sắc lạnh của anh ta, Trịnh Y đang mỉm cười tươi rói như hoa.