Chương 6 - Cuộc Gọi Bất Ngờ Từ Chồng Bí Mật
Nửa tiếng sau.
Tài khoản chính thức của tập đoàn Phó thị đăng một thông báo:
[Tối nay 8 giờ, ngài Phó Thời Đình sẽ cùng phu nhân Lâm Chi livestream toàn mạng.]
Ngắn gọn, dứt khoát.
Không đơn kiện, không nói nhiều.
Trực tiếp livestream.
Bên nhà họ Lâm chắc cũng sốc, không ngờ Phó Thời Đình lại cứng rắn đến thế.
Tám giờ tối.
Phòng livestream lập tức có hàng chục triệu người đổ vào.
Máy chủ suýt nữa sập.
Trên màn hình, Phó Thời Đình vòng tay ôm eo tôi, tư thế thân mật, bá đạo.
Tôi hơi căng thẳng, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Anh nắm lấy tay tôi, siết nhẹ, ra hiệu đừng sợ.
“Về những tin đồn trên mạng, tôi chỉ nói ba điều.”
Phó Thời Đình nhìn thẳng vào ống kính, giọng lạnh như băng.
“Thứ nhất, vợ tôi không hề ngoại tình.”
“Thứ hai, bản báo cáo mang thai là giả mạo.”
“Thứ ba, nhà họ Lâm có hành vi phỉ báng, tung tin đồn thất thiệt, và tống tiền. Đội ngũ luật sư đã thu thập đầy đủ bằng chứng.”
Bình luận nổ như pháo hoa.
“Anh nói không ngoại tình là không à? Bằng chứng đâu?”
“Đúng đó, chiêu rửa trắng của giới nhà giàu thôi.”
“Giấy khám thai sao làm giả được? Hệ thống bệnh viện kiểm tra ra mà!”
Phó Thời Đình khẽ nhếch môi, nụ cười tàn nhẫn lộ rõ.
“Muốn chứng cứ à?”
“Đem lên.”
Mấy vệ sĩ áp giải một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào.
Chính là bác sĩ hôm đó “khám” cho tôi.
Người đàn ông sợ đến mềm chân, quỳ thụp xuống đất.
“Phó tổng tha mạng! Tôi khai! Tôi khai hết!”
“Là Lâm Uyển! Cô ta cho tôi năm mươi vạn, bảo tôi sửa dữ liệu trong hệ thống, làm giả báo cáo!”
“Phu nhân Phó căn bản không hề mang thai! Cô ấy chỉ đi khám phụ khoa định kỳ!”
Cả phòng như nổ tung.
Luồng bình luận lập tức đổi chiều.
“Vãi chưởng? Cú twist kinh điển?”
“Lâm Uyển ác độc thật sự! Cả chị ruột cũng hại?”
“Năm mươi vạn mua chuộc được bác sĩ? Bệnh viện này đen quá!”
Phó Thời Đình vẫn chưa dừng lại.
Anh lấy ra một tập tài liệu, giơ lên trước ống kính.
“Đây là kết quả kiểm tra do công chứng viên và viện trưởng bệnh viện hạng ba trực tiếp giám sát thực hiện cho vợ tôi tối nay.”
“Hàm lượng HCG bình thường, không có thai.”
Lúc này thì… chứng cứ rõ rành rành.
Cái tát vào mặt nhà họ Lâm vang giòn tan.
Tôi nhìn dòng bình luận xin lỗi ào ào trên màn hình, trong lòng hả hê vô cùng.
Nhưng Phó Thời Đình vẫn chưa có ý định dừng lại.
Anh nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén:
“Lâm Uyển, và cả nhà họ Lâm.”
“Động vào tôi thì được. Nhưng động vào vợ tôi—không được.”
“Từ hôm nay trở đi, Phó thị chính thức cắt đứt toàn bộ quan hệ hợp tác với nhà họ Lâm.”
“Trong ba ngày, tôi muốn thấy nhà họ Lâm phá sản.”
Bá đạo.
Ngông cuồng.
Nhưng tôi thích.
Buổi livestream kết thúc.
Phó Thời Đình tắt camera, quay sang nhìn tôi.
“Đã hả?”
Tôi gật đầu: “Rất đã.”
Anh ghé sát lại, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
“Vậy em đã rồi, có phải nên đến lượt anh không?”
Tôi: “…?”
“Vừa rồi livestream em nói là không mang thai.”
“Vậy anh phải cố gắng, biến tin đồn thành sự thật.”
Anh lại bế tôi lên.
“Phó Thời Đình! Anh là giống chó Teddy à?!”
07
Nhà họ Lâm sụp đổ còn nhanh hơn tôi tưởng.
Một câu nói của Phó Thời Đình trong giới thương trường chính là thánh chỉ.
Tất cả đối tác lập tức rút vốn trong đêm, ngân hàng đòi nợ, nhà cung cấp ngừng hàng.
Sáng hôm sau, ba tôi và Lâm Uyển đã quỳ ngay trước cổng biệt thự nhà họ Phó.
“Con rể à! Con rể tốt của ba! Ba sai rồi!”
Ba tôi khóc lóc thảm thiết, chẳng còn chút uy nghiêm của bậc cha chú.
“Tất cả là con nha đầu chết tiệt Lâm Uyển xúi giục! Ba bị mỡ lợn che mắt rồi!”
Lâm Uyển càng thảm hại hơn, lớp trang điểm lem nhem, trông như quỷ nữ.
“Chị ơi, em sai rồi, là vì em ghen tỵ với chị, em xin chị nói anh rể tha cho bọn em!”
“Bọn em sắp không sống nổi nữa rồi!”
Tôi đứng trên ban công tầng hai, lạnh lùng nhìn xuống họ.
Trước đây, tôi từng khao khát tình cha, mong có một mái ấm gia đình.
Vì thế tôi nhẫn nhịn, mặc họ ức hiếp mình.
Nhưng giờ tôi có Phó Thời Đình rồi.
Tôi không cần những người thân rác rưởi ấy nữa.
“Chồng ơi~”
Tôi quay đầu gọi một tiếng.
Phó Thời Đình đang bưng bữa sáng đi tới, vừa nghe cách xưng hô ấy, bước chân anh khựng lại.
Niềm vui trong mắt anh suýt trào ra ngoài.
“Gọi lại lần nữa.”
“Chồng~”
Tôi làm nũng.
Phó Thời Đình đặt khay xuống, vòng tay ôm lấy eo tôi.
“Xử lý sao đây?”
Anh đưa quyền quyết định cho tôi.
Tôi chỉ xuống dưới.
“Ồn quá, mất cả cảm giác ngon miệng.”
Phó Thời Đình gật đầu.
Rút điện thoại gọi một cú.
“Dọn sạch đống rác trước cổng.”
“Từ nay không cho họ đặt chân vào thành phố A nữa.”
Chưa đến vài phút, bảo vệ đã lôi hai cha con nhà họ Lâm đang khóc lóc gào thét đi.
Thế giới bỗng trở nên yên bình.
Tôi ăn quả trứng mà Phó Thời Đình vừa bóc cho mình, tâm trạng cực kỳ tốt.
“À đúng rồi, anh từng nói… đã thầm yêu em nhiều năm?”
Tôi bất chợt nhớ ra chuyện đó.