Chương 10 - Cuộc Gặp Gỡ Trong Giếng Sâu
10
“Vậy nên ta đưa hết tiền cho bà, mong bà ở cùng ta, ta sẽ phụng dưỡng đến cuối đời.”
“Nhưng bà cầm tiền, rồi theo tình nhân cũ rời đi.”
“Khi ấy, ta nghĩ hồi nhỏ bà bỏ ta là vì nghèo khó, không nuôi nổi. Ta có thể hiểu. Nhưng bà lại bỏ ta thêm lần nữa… Vì sao có kẻ nỡ bỏ con ruột của mình?”
“Ta nghĩ mãi không thông, cho đến khi gặp ngươi, mới thấy mình cũng chẳng quá thảm.”
Quả thực, người với người so ra mới biết, nghe hắn nói vậy, ta suýt bật cười — thật vô tâm.
Nghĩ lại thì hắn cũng khổ, ta dang tay ôm chặt lấy hắn:
“Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ không bỏ rơi ngươi.”
Những đóa hoa lay động, khẽ cọ vào da thịt ngưa ngứa.
Hoa đẹp lắm, ta cố không ngắt, chỉ cúi xuống khẽ hít hương thơm.
Thơm vô cùng.
Thuốc Tây này thật tốt, ta chẳng thấy chút đau đớn nào, chỉ là cơn mệt mỏi không sao cưỡng lại.
Hai tay ta đã không còn sức để ôm hắn, mặc cho thân mình cuộn lại trên ghế, cảm nhận tiếng côn trùng và hương hoa lần cuối.
Thế giới này, kỳ thực vẫn rất đẹp.
Thịnh Phí nhẹ nhàng đắp chăn cho ta: “An tâm mộng đẹp, vất vả cho ngươi rồi, ông chủ của ta.”
Ta chìm vào giấc ngủ thật sâu, mơ một giấc mơ dài thật dài.
Trong mơ, là một nhà bốn người sum họp, ta là tiểu nữ của họ.
Ta có song thân thương yêu ta, có ca ca cõng ta hái quả.
Tốt quá… ta nguyện đắm chìm trong đó, chẳng bao giờ tỉnh lại.