Chương 7 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Tại KTV

Nan Nan còn tỉnh, dựa vào vai tôi nói nhỏ:

“Thôi mà! Bao năm rồi, tha cho người ta đi.”

Cả phòng cũng bắt đầu phụ họa.

“Tôi…”

“Nhà hàng này của tôi, mọi người cứ uống thoải mái. Còn cô ấy… tôi xin phép đưa về trước.”

Phó Tùng Văn cắt ngang.

Tôi vừa ngẩng đầu, anh ấy đã bước đến.

Càng gần, tim tôi đập càng nhanh.

“Có thể… cho tôi một cơ hội nữa không?”

11

Ra khỏi nhà hàng, trời đã tối.

Tôi không còn giận, nhưng đi bên anh vẫn thấy gượng gạo.

“Làm sao anh biết tôi ở đó?”

“Tôi nói rồi mà — nhà hàng đó là của tôi.”

“…”

Đúng là đồ…

Thôi khỏi mắng nữa, tôi cũng là dân có tiền mà.

“Tôi tha thứ cho anh rồi.” – tôi nói đột ngột.

Phó Tùng Văn khựng lại, quay sang nhìn tôi, ánh mắt kiên định:

“Đừng để họ ảnh hưởng đến quyết định của em. Tôi mong được tha thứ, nhưng… không phải vì ai khác ép em.”

“Anh nghĩ nhiều quá. Tôi đâu còn là con nít.”

“Tôi không cố ý lừa em. Hôm xuất hiện ở KTV… là vì nhiệm vụ.” – anh nói tiếp –

“Nhiệm vụ thất bại, nhưng tôi rất vui.”

Như sợ tôi từ chối, anh nói nhanh:

“Tài sản, cổ phần của tôi đều giao cho em. Nếu từ nay về sau tôi còn dám lừa em nữa… thì tay trắng ra đi.”

Tôi nhìn đôi mắt anh — tựa như thấy lại chàng trai năm mười tám tuổi.

Trong sáng, thuần khiết.

Anh đặt tất cả con bài của mình ra trước mặt tôi.

“Không cần.”

“Tôi chuẩn bị sẵn rồi. Kết hôn xong, mọi thứ đều là của em.”

“…”

Người đàn ông này…

“Vậy nếu không còn tiền thì sao?”

“Tôi tới tìm em.”

“Gì cơ?”

“Đi làm ca đêm.”

[Phiên ngoại – Góc nhìn Phó Tùng Văn]

Mùa hè, nóng bức.

Nhưng tôi lại thấy lạnh.

Tôi biết mình không thể giấu bệnh được nữa.

Thầy bảo nộp bài.

Tôi theo thói quen đi đến bàn Trúc Diễm lấy vở bài tập.

Vì lần trước cô ấy quên nộp bị mắng, khóc mất nửa tiết.

Tôi không chịu được khi thấy cô ấy rơi nước mắt.

Không ngờ dưới tập còn có một trái tim giấy được gấp cẩn thận.

Tôi nhìn ra cửa — vài nam sinh lớp bên đang đứng đó, dáo dác tìm người.

Thỉnh thoảng còn liếc nhìn bàn cô ấy.

Tôi hiểu chuyện.

Trong lòng bỗng thấy bực bội.

Tôi cầm trái tim đó, bước ra cửa lớp.

Đưa ra:

“Có thời gian gấp giấy, sao không làm thêm bài tập?”

Mấy đứa đó ngơ ngác nhìn nhau, đỏ mặt ôm trái tim giấy bỏ chạy.

Tôi nhìn theo, cơn giận vẫn chưa nguôi.

“Lớp trưởng, đợi mình, mình chưa nộp.”

Tôi quay lại — là Trúc Diễm và Nan Nan.

Tóc mái cô ấy hơi rối, má đỏ ửng — chắc mới học thể dục về.

“Ở đây.” – tôi đáp, quay vào lớp.

Cô ấy theo vào, chưa được vài bước, trong lớp vang lên tiếng hét.

Tôi quay lại ngay.

Cô ấy chạy tới:

“Phó Tùng Văn, anh thấy trái tim giấy trên bàn tôi không?”

“Sao vậy?”

“Tôi… muốn tặng người ta…” – cô cúi đầu, đỏ mặt.

“Không để ý.”

“Vậy à…”

Tôi nộp bài xong lập tức chạy đến lớp bên.

Chỉ mất hai phút.

Chưa bao giờ tôi chạy nhanh như vậy.

Tới nơi — đám kia đang mở giấy ra.

“Uầy, sốc nha! Trúc Diễm gửi cho Phó Tùng Văn.”

“Trong có chữ, đọc đi—”

Chúng nó chưa kịp đọc.

Tôi dùng điều kiện viết bài tập một tháng để đổi lấy sự im lặng.

Sau đó, tôi gấp lại tờ giấy nhàu nát thành hình trái tim.

Cười không khép nổi miệng.

Thì ra… cô ấy thích tôi.

Nhưng tôi buộc phải từ chối.

Tôi không biết mình còn sống được bao lâu nữa.

Thẩm Diễn cũng đến cảnh báo tôi, bảo tôi tránh xa cô ấy.

Buồn cười thật.

Ngày từ chối cô ấy, cô ấy khóc, tôi cũng khóc.

Cảnh đó ám ảnh tôi suốt nhiều năm.

Suốt mười năm, tôi ngủ ngon được mấy đêm?

Nhưng giờ thì khác.

Tôi cưới cô ấy rồi.

Ngày nào cũng được nhìn thấy cô ấy, tôi ngủ ngon hơn hẳn.

Tối qua cô ấy còn thắc mắc:

“Thẩm Diễn hôm qua lại cười với anh kìa, sao vậy?”

Tôi đáp:

“À, ba anh ta gặp chút chuyện, tôi giúp xử lý rồi.”

Cô ấy gật đầu cười.

Đẹp muốn xỉu.

Cô ấy lại hỏi:

“Thế hai người hồi đó rốt cuộc hứa hẹn gì?”

“Chuyện đó à…”

Tôi không muốn nói.

Nhưng lại đã hứa là sẽ không bao giờ lừa dối cô ấy.

Sau một hồi giằng co nội tâm, tôi đành nói thật:

“Hồi đó tôi sắp rời đi, nên hứa với cậu ta sẽ luôn tránh xa em.”

Không ngờ — cô ấy kiễng chân hôn tôi một cái:

“Không sao, em lại gần anh là được.”

Tôi biết, cô ấy cố ý.

Đôi mắt đó thật sự khiến người ta… không chịu nổi.

Thôi được, giờ thì… đến lượt tôi “xử” cô ấy rồi.

(Hết).