Chương 4 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Tại Khu Nghỉ Dưỡng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

4

“Mộ Triều Vân, với cái thân phận hèn hạ của cô, cũng đòi đấu với tôi sao?”

“Ở khu nghỉ dưỡng này, cho dù đại thiếu gia nhà họ Giang – Giang Tầm An có đến, cũng phải nể ba tôi vài phần đấy!”

Tôi lạnh lùng liếc cô ta:

“Thế à? Vậy để tôi gọi điện hỏi xem, rốt cuộc ai phải nể ai.”

Nói rồi tôi lấy điện thoại ra, vô tình làm rơi túi trà nhỏ dự phòng trong túi áo, rơi vãi đầy đất.

Thẩm Thanh Việt cúi xuống nhìn rõ, sắc mặt lập tức đen kịt:

“Vừa nãy em pha cho anh uống… là cái này?”

“Đúng vậy,” tôi bình thản gật đầu, “không phải anh còn nói có mùi gỗ mục à?”

“Mộ Triều Vân!” Thẩm Thanh Việt ôm ngực, vẻ mặt đau đớn,

“Em biết rõ anh bị đau dạ dày, từ trước đến giờ không bao giờ uống loại trà rẻ tiền này!”

“Không biết.”

Chia tay ba năm rồi, ai mà còn nhớ những thói quen đỏng đảnh của anh.

Ánh mắt anh chợt tối lại, giọng lộ rõ vẻ bị tổn thương:

“Cũng đúng, em trước giờ đều vô tâm như vậy. Giống như khi xưa, không chút do dự mà rời bỏ anh.”

Tôi thật sự không hiểu nổi.

Năm xưa rõ ràng là anh nói chia tay, giờ thế nào lại thành lỗi của tôi?

Chưa kịp nghĩ thông, Lạc Ninh Sương đã la hét chói tai:

“Trời ơi! Chúng tôi gọi loại trà đắt nhất, vậy mà cô dám dùng cái thứ rẻ tiền này lừa bọn tôi? Cô ăn bớt bao nhiêu tiền chênh lệch?”

Xung quanh lập tức xôn xao.

“Không lẽ trà chúng ta đang uống cũng là loại kém này?”

“Khu nghỉ dưỡng sinh thái số một trong nước mà lại gian lận thế này sao?”

Lúc này, quản lý vận hành khu nghỉ dưỡng dẫn bảo vệ chạy tới.

Không nói nhiều, ông ta ra lệnh bảo vệ khống chế tôi, rồi quay sang cúi đầu thật thấp:

“Xin quý khách yên tâm, toàn bộ trà ở ‘Vân Mộng Trạch’ đều là trà hữu cơ đặc cung, tuyệt đối không có hàng kém chất lượng.

Nhân viên này tự ý mang trà từ ngoài vào, chúng tôi sẽ xử lý nghiêm khắc.”

“Để xin lỗi, hôm nay toàn bộ chi phí ở phòng trà đều miễn phí. Chúc quý khách vui vẻ.”

Lời xin lỗi chân thành này khiến những vị khách hiếu kỳ dần tản ra.

Tôi vừa định giãy khỏi tay bảo vệ, Lạc Ninh Sương lại được đà lấn tới:

“Cô ta thái độ phục vụ kém, còn dọa ném tôi xuống hồ, chỉ cảnh cáo sao?”

“Tôi yêu cầu lập tức đuổi việc cô ta, và tống cổ ra khỏi khu nghỉ dưỡng! Loại người nguy hiểm thế này, tôi không yên tâm ở chung một nơi!”

Cô ta liếc nhìn tôi, giọng đầy châm chọc:

“Nơi này núi sâu rừng thẳm, bị đuổi ra ngoài… chỉ có nước làm mồi cho sói.”

Quản lý nhíu mày khó xử:

“Cô Lạc, đây là khu tư nhân, đuổi cô ấy ra ngoài lúc trời tối nguy hiểm lắm.”

Thẩm Thanh Việt lập tức không vui:

“Ninh Sương, đừng làm loạn nữa! Nguy hiểm đến tính mạng đấy.”

Thấy anh ta có vẻ bực mình, Lạc Ninh Sương bĩu môi, nhượng bộ một chút:

“Vậy ít nhất cũng phải sa thải cô ta, yêu cầu này không quá đáng chứ?”

Quản lý chỉ biết cười khổ:

“Cô ấy là do cấp cao sắp xếp trực tiếp, chúng tôi… không dám động.”

Tôi bình thản hẳn.

Xem ra ba tôi vẫn chưa hồ đồ, ít nhất cũng báo trước cho họ.

Nếu không, với kiểu hùa theo của đám người này, hôm nay tôi chỉ có thể nuốt hết ấm ức.

Lạc Ninh Sương khẽ cười khinh miệt:

“Cấp cao? Ba tôi – Lạc Minh Hải, chắc các người biết nhỉ?

Toàn bộ vật liệu xây dựng của khu nghỉ dưỡng này là do nhà tôi cung cấp! Đắc tội với tôi, các người còn muốn hợp tác tiếp sao?”

“Đừng nói không thể đuổi, tôi bây giờ sẽ gọi điện cho ba tôi, xem ai dám nói chữ ‘không’!”

Thẩm Thanh Việt ngăn cô ta lại, cau mày hỏi:

“Rốt cuộc cấp cao nào? Tên gì?”

Quản lý cúi đầu:

“Xin lỗi tổng giám đốc Thẩm. Cấp trên đã dặn, không được tiết lộ.”

Nghe vậy, bảo vệ giữ tay tôi cũng âm thầm buông ra.

Tôi chỉnh lại quần áo nhăn nhúm và mái tóc rối, thản nhiên bấm số gọi đi.

Lạc Ninh Sương thấy vậy, lập tức chỉ tay vào tôi, cằm hếch cao:

“Hôm nay dù có là Ngọc Hoàng tới, tôi cũng bắt cô cút!”

Đúng lúc này, điện thoại được kết nối.

Tôi bật loa ngoài, đưa thẳng về phía cô ta:

“Không bằng, cô nói trực tiếp với anh ấy đi? Bảo anh ấy sa thải tôi.”

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trong trẻo, ấm áp:

“Triều Vân?”

Người đàn ông khựng lại một chút, giọng mang theo nghi hoặc:

“Cô ấy đâu phải nhân viên của ‘Vân Mộng Trạch’…”

Tay cầm điện thoại của tôi khẽ run.

Lạc Ninh Sương thấy vậy, khóe môi không giấu được nụ cười đắc ý:

“Mộ Triều Vân, tôi còn tưởng cô bám được chỗ nào cao quý, hóa ra ngay cả nhân viên chính thức cũng không phải!”

Cô ta quay sang quản lý, nhấn mạnh giọng:

“Cô ta giả làm nhân viên, còn đe dọa an toàn của tôi và chồng chưa cưới, mau báo cảnh sát!”

“Ninh Sương!” Thẩm Thanh Việt nhíu mày liếc tôi, hạ giọng khuyên nhủ:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)