Chương 5 - Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ Với Sếp

05

Tôi cứ tưởng Tạ Quân sẽ tiếp tục tìm tôi.

Nhưng từ hôm đó đến giờ, anh ta như quên sạch mọi chuyện.

Trong văn phòng, một thực tập sinh chạy tới vỗ vai tôi:

“Chị Hứa, có thông báo họp ở phòng họp tầng bảy đấy ạ.”

Tôi đặt tài liệu xuống, gật đầu rồi đi.

Lên đến nơi, tôi mới thấy có gì đó… sai sai.

Phòng họp rộng thế mà chỉ có mỗi tôi?

Những người khác đâu cả rồi?

Chẳng lẽ thực tập sinh nghe nhầm hoặc nhớ nhầm giờ?

Tôi đang định quay ra hỏi lại thì…

Cạch.

Cánh cửa mở ra.

Một bóng dáng cao lớn tiến vào, bước thẳng tới gần.

Chúng tôi mặt đối mặt.

Mặt tôi bừng đỏ.

“Ông… ông chủ!”

Tôi chết lặng. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Tiếng khóa cửa vang lên.

Tạ Quân bế tôi đặt lên bàn họp.

Tôi chưa kịp kêu thì môi đã bị anh ấy chặn lại.

“Suỵt…”

Tôi mở to mắt, run rẩy nhìn anh, giọng lắp bắp:

“Anh… anh làm gì thế?”

Tạ Quân cúi sát cổ tôi, giọng hơi nghẹn ngào:

“Tôi nói đừng để tôi đợi lâu… Tại sao em chưa trả lời?”

Tôi sững người.

Trả lời gì? Là bảo tôi hôn lại anh à?

Chúng tôi chẳng phải đã là người yêu rồi sao?

Tôi kéo nhẹ áo vest của anh, lí nhí nói:

“Anh… cúi thấp xuống chút.”

Tạ Quân nghi hoặc nhìn tôi, nhưng vẫn làm theo.

Tôi nhắm mắt, chầm chậm nghiêng người… cuối cùng cũng chạm được môi anh.

Vừa chạm vào, anh liền ôm chặt đầu tôi, hôn như muốn nuốt trọn.

Tôi nghe rõ tiếng thở dốc của anh.

“Ưm… Tạ, Tạ Quân!”

“Chi Chi gọi hay thật. Gọi nữa đi.”

Đây là lần đầu tiên tôi gọi tên anh trước mặt anh.

“Tôi…” Tôi cúi đầu, trong lòng thầm mắng mình vì… mê trai.

“Em… đây là câu trả lời? Đồng ý rồi đúng không?”

“Đồng ý gì cơ?”

“Yêu nhau.”

Tôi nghiêng đầu ngơ ngác:

“Hôm đó chẳng phải… đã là người yêu rồi à?”

Nói xong, tôi thấy khóe mắt anh ánh lên niềm vui.

Khó thấy đến mức tôi còn tưởng mình hoa mắt.

“Vậy… hôm nay thật sự có họp à?”

Tạ Quân cong môi cười, liếc nhìn đồng hồ rồi khẽ chạm mũi tôi:

“Có.”

“Thế…” Tôi chỉ vào cái cửa đang khóa, ngơ ngác.

“Tôi thông báo cho họ trễ hơn nửa tiếng.”

“Anh!!!”

Tôi vừa giận vừa thẹn.

Thì ra là chờ tôi ở đây!

“Anh làm vậy là sao chứ!”

Tạ Quân mở đoạn chat của chúng tôi ra, đưa cho tôi xem.

“Đã một tuần rồi, Hứa Chi Chi. Em không nhắn cho tôi lấy một lần. Tôi chỉ còn cách này.”

Hóa ra anh còn biết… đây là hạ sách.

“Tôi tưởng hôm đó chúng ta đã là người yêu rồi.”

Bỗng cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi hoảng loạn túm lấy áo anh, trốn sau lưng:

“Làm sao đây! Có người tới!”

Tạ Quân thì ung dung như không.

Tôi thì tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.

“Anh còn cười!”

Không hiểu lấy đâu ra can đảm, tôi thụi anh một cú.

“Khóa rồi. Họ không vào được.”

Bây giờ không vào được, nhưng lỡ lát nữa vào, thấy tôi và anh… nam nữ đơn độc, cửa còn khóa…

Tôi tiêu rồi!