Chương 7 - Cuộc Đua Thời Gian

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tên tài xế dù sững sờ nhưng miệng vẫn cứng cỏi nhất: "Ai biết các người có cố tình nói vậy không , nếu để mọi người biết các người liều mạng cứu người giàu như vậy , gây ra phẫn nộ của công chúng thì các người , những bác sĩ này , chẳng phải sẽ gặp rắc rối lớn sao ?"

 

"Giám đốc Lý, đừng nói nhảm với hắn nữa, xe lăn đến rồi , chúng ta nhanh lên thôi!"

 

Đúng lúc này , một người phụ nữ lảo đảo chạy về phía tên tài xế, vừa chạy, vừa khóc nức nở: "Hướng Cường à , sao anh giờ mới đến, con trai chúng ta không xong rồi , bệnh viện đã gọi vị Giám đốc bác sĩ duy nhất có thể làm phẫu thuật đến, nói là 20 phút là đến nơi, nhất định có thể cứu được con.”

 

“ Nhưng không biết trên đường có chuyện gì mà vị Giám đốc đó giờ vẫn chưa đến! Vừa rồi mấy bác sĩ y tá nói , thời gian đã bị trì hoãn, cho dù bây giờ Giám đốc có đến, cũng khó mà cứu được nữa!"

 

Trong đầu tôi chợt có một luồng điện chạy qua nhớ lại lời tên tài xế nói khi anh ta ném tôi xuống cao tốc: "Nhận chuyến này của cô, coi như Lưu Hướng Cường tôi xui xẻo!"

 

Hóa ra , người tôi phải cứu, lại chính là con trai của tên tài xế này !

 

Tên tài xế nghe xong lời người phụ nữ, sắc mặt liền thay đổi.

 

Anh ta lay vai người phụ nữ: "Vợ ơi, em nói linh tinh gì thế? Trong điện thoại em không phải nói con trai chỉ bị cảm cúm thôi sao ?"

 

Người phụ nữ khóc nức nở, không thành tiếng: "Em không dám nói cho anh biết con trai xảy ra chuyện lớn như vậy , em lo nửa đêm anh lái xe sẽ suy nghĩ lung tung, nên không nói sự thật cho anh . Làm sao đây? Nếu con trai mất thì em cũng không sống nữa!"

 

Đúng lúc này , người phụ nữ thoáng nhìn thấy tôi , cô ấy buông Lưu Hướng Cường ra , "phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi : "Giám đốc Tần, cuối cùng cô cũng đến rồi ? Cô mau vào xem, con trai tôi còn cứu được không ."

 

Người phụ nữ có chút gấp gáp, muốn kéo tôi dậy đi vào phòng phẫu thuật, nhưng phát hiện tôi không thể đứng dậy được .

 

"Bác sĩ? Chân cô bị thương sao ?"

 

Cô ấy theo bản năng nhìn xuống đầu gối của tôi , phát hiện hai đầu gối sưng vù, rỉ máu.

 

"Đồ g.i.ế.c người không gớm tay, là ai đã làm Giám đốc Tần ra nông nỗi này ? Nếu con trai tôi hôm nay không thể phẫu thuật thì tôi nhất định sẽ kéo hắn cùng c.h.ế.t cho bằng được !"

 

Có người đi ngang qua tiếp lời: "Còn ai nữa, chính là người đàn ông mà chị vừa ôm đó, nói là không cho bác sĩ Tần cứu con nhà giàu, cố tình ngáng chân cô ấy ngã!"

 

"Giờ thì ngớ người ra chưa , bác sĩ Tần cứu lại chính là con trai của chính anh ta !"

 

Mọi người nhao nhao nói , người phụ nữ trừng mắt nhìn Lưu Hướng Cường: Tại sao anh lại đối xử với Giám đốc Tần như vậy , nói !"

 

Lưu Hướng Cường lúc này đã hơi ngây người , hắn lắp bắp "Vợ, em đừng lo lắng, em nghe anh nói !"

 

Tôi lúc này đã không thể nhìn tiếp được nữa, nói với Lý Song: "Đi, vào xem đứa bé!"

 

Nhưng cuối cùng vẫn muộn. Do bị trì hoãn quá lâu trên đường, đã không còn kịp làm phẫu thuật nữa.

 

Tôi và Lý Song bước ra khỏi phòng phẫu thuật, người phụ nữ vội vàng chạy đến đón: "Thế nào rồi ? Bác sĩ? Con tôi có thể sống không ?"

 

Tôi đối diện với ánh mắt mong chờ của cô ấy , lắc đầu.

 

Lưu Hướng Cường đứng ở đằng xa, khi tôi đi ngang qua anh ta , anh ta đột nhiên "phịch" một tiếng, quỳ thẳng xuống.

 

Tôi lạnh lùng nhìn Lưu Hướng Cường: “Lưu Hướng Cường, người bỏ rơi con anh , không phải là tôi mà là anh !”

 

“Anh còn nhớ lời tôi nói không ? Nếu đứa bé này c.h.ế.t thì kẻ sát nhân lớn nhất chính là anh !”

 

“Anh chính là người đã hại c.h.ế.t đứa bé này , người đáng phải chịu tội nhất chính là anh !”

 

“Lưu Hướng Cường!” Giọng tôi đanh thép, khiến người ta điếc tai.

 

Người phụ nữ rớt nước mắt, đỡ Lưu Hướng Cường dậy: “Ông xã, bác sĩ Tần nói con c.h.ế.t, kẻ sát nhân lớn nhất chính là anh , là ý gì vậy !”

 

Lưu Hướng Cường cúi gằm mặt, không nói gì.

 

Đúng lúc này , cảnh sát đến: “Anh là Lưu Hướng Cường phải không ? Chúng tôi nhận được tin báo, anh bị tình nghi tống tiền, cố ý chèn ép xe trên đường cao tốc, chúng tôi sẽ đưa anh về đồn giam giữ!”

 

Người phụ nữ nghe Lưu Hướng Cường sắp bị đưa đi , theo bản năng che chắn cho anh ta : “Thưa cảnh sát, con tôi xảy ra chuyện, anh ấy lái xe đến để thăm con, sao có thể bị tình nghi tống tiền và cố ý chèn ép xe được ? Các anh có nhầm lẫn không ?”

 

“Sẽ không nhầm lẫn, chúng tôi có video và ghi âm hai tội danh này của anh ta , nếu không tin, cô có thể tự xem!”

 

“Thì ra là anh đã khiến con không thể phẫu thuật!”

 

Điều bất ngờ là, sau khi xem xong video và nghe xong ghi âm, người phụ nữ không hề gào thét hay nổi giận như tôi tưởng.

 

Ngược lại , giọng cô ấy rất bình tĩnh.

 

Cô đi đến trước mặt Lưu Hướng Cường đang quỳ trên đất, xoa đầu anh ta , rồi nói với cảnh sát: “Cảnh sát, trước khi đưa anh ấy đi , có thể cho anh ấy vào nhìn con một lần không ?”

 

Cảnh sát liếc nhìn người phụ nữ, gật đầu: “Được nhưng phải nhanh lên!”

 

Người phụ nữ đỡ Lưu Hướng Cường dậy, tôi thấy mắt anh ta ngập tràn nước mắt.

 

Khi đi ngang qua tôi , anh ta một lần nữa không kiềm chế được mà quỳ xuống: “Bác sĩ Tần, là lỗi của tôi , tôi chính là kẻ đã g.i.ế.c con trai tôi !”

 

“ Tôi không nên đòi tiền giữa đường, tôi không nên ném cô xuống đường cao tốc giữa đêm, tôi càng không nên chèn ép xe của cô, cố ý trì hoãn thời gian, không cho cô đến bệnh viện!”

 

Anh ta dập đầu, khóc lóc nói : “Con trai tôi thật sự không cứu được nữa sao ?”

 

Không ai trả lời anh ta , ngoài tiếng "tút tút tút" chói tai từ máy điện tâm đồ trong phòng cấp cứu.

 

Đó là tiếng chuông báo cuối cùng của một sinh mạng vừa kết thúc.

 

Người phụ nữ lại đỡ Lưu Hướng Cường dậy: “Đi thôi, ông xã, đi thăm con đi !”

 

Lưu Hướng Cường lảo đảo đứng lên, anh ta cảm kích nắm tay vợ: “Vợ ơi, anh cứ nghĩ em sẽ trách anh , xin lỗi em, là anh đã hại con!”

 

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)