Chương 6 - Cuộc Đua Đến Giấc Mơ
Trước khi lên tàu cao tốc, em gái cũng gửi cho tôi một video đầy khiêu khích.
Chỉ vì trước khi điểm thi được công bố, họ đã chắc như đinh đóng cột rằng thành tích của Giản Kỳ An vượt xa tôi.
Thế nên lợi dụng kỳ nghỉ sau kỳ thi đại học, họ đã sớm đưa em sang châu Âu du lịch.
Em quay video cả nhà chuẩn bị trước khi lên máy bay. Ba người họ cười rạng rỡ đến chói mắt.
Ảnh chụp chung ở Nhà thờ Đức Bà Paris, đền Pantheon La Mã, nhà thờ Sagrada Familia ở Barcelona — từng tấm từng tấm, đều là để buồn nôn tôi.
【Ghen tị không? Có lẽ cả đời này chị cũng chẳng bao giờ tới được đâu.】
Tôi không trả lời lấy một chữ, chỉ lặng lẽ kéo số của em vào danh sách đen.
Thế giới bỗng nhiên yên tĩnh hẳn.
Bên cạnh, bạn học cười nói rộn ràng, bàn về tương lai.
“Tớ mang theo máy ảnh rồi! Chuyến này nhất định phải chụp thật nhiều ảnh xịn, không đi uổng công!”
Tôi không ghen tị.
Bởi vì tôi cũng sắp bắt đầu chuyến đi của riêng mình rồi.
Điểm đến đầu tiên — Bắc Kinh!
Xuất phát!
7
Chuyến du lịch châu Âu của họ kết thúc, cũng đúng lúc điểm thi đại học được công bố.
Ba mẹ dẫn em gái trở về quê.
“Mẹ ơi, con báo tin vui với mẹ đây. Kỳ An lần này thi được 560 điểm, cộng thêm điểm năng khiếu, vào được một trường khá tốt.”
“Bọn con định tổ chức tiệc mừng nhập học năm mươi bàn ở quê, cũng coi như nở mày nở mặt tổ tông.”
Bà ngoại chỉ “ừ” một tiếng, rõ ràng không muốn tiếp chuyện.
“Vậy thì chúc mừng.”
“Nhưng nhà này đất chật, bày không nổi năm mươi bàn.”
Thấy không chiếm được lợi, họ quay sang nhìn tôi.
“Dù sao con cũng đi thi rồi, còn con thì sao? Yêu cầu của ba mẹ không cao, bốn trăm điểm phải có chứ?”
Tôi quay đầu đi, giọng lạnh lẽo:
“Điểm bị che rồi, trang không hiển thị.”
Một tiếng cười khẩy phá vỡ sự im lặng.
“Ba mẹ, nghe nói dưới 200 điểm thì hệ thống không hiển thị đó. Con thấy lần này chị chắc rớt thảm rồi.”
Ba mẹ gật đầu, giọng đầy tiếc nuối giả tạo.
“Thôi vậy, dù sao bọn ta cũng chẳng trông mong gì ở con.”
“May mà chuyện video riêng tư cũng đã được khống chế. Giản Kỳ Nguyện, nghe cho rõ, sau này còn dám lăng nhăng với đàn ông nữa thì đừng trách bọn ta trở mặt vô tình.”
Tôi không nói gì, chỉ lấy ra một bản thỏa thuận đã chuẩn bị sẵn, đưa cho họ.
Họ nhìn kỹ, mới phát hiện đó là văn bản đoạn tuyệt quan hệ huyết thống.
Mẹ run giọng hỏi, rõ ràng tức đến cực điểm:
“Đoạn tuyệt? Bọn tao còn chưa truy cứu mấy chuyện bẩn thỉu của mày, mày còn dám đòi đoạn tuyệt với bọn tao?”
“Được thôi! Từ giờ bọn tao mặc kệ mày! Sau này có gì tốt, cũng đừng hòng đến lượt mày!”
Không cho thì thôi.
Những thứ đó vốn dĩ chỉ là bố thí. Tôi không thèm.
“Các người từng cho tôi thứ gì tốt chưa?” Tôi hỏi ngược lại.
Ngoài sinh mạng này ra, ngoài vô số tổn thương, họ từng cho tôi thứ gì tốt đẹp hay sao?
“Không phải là không có… chúng ta…”
Họ mấp máy môi, nhưng không nói nổi điều gì cho ra hồn.
Có thật không? Nghĩ kỹ lại, dường như… không có.
Nhưng họ sẽ không thừa nhận.
Hai người cứng cổ phản bác:
“Không cho à? Là do mày không có bản lĩnh, không biết tranh thủ thôi!”
Phải rồi.
Tất cả đều là lỗi của tôi — lỗi vì không biết tranh, lỗi vì không đủ năng lực.
Giản Kỳ An đứng bên cạnh châm dầu vào lửa:
“Ba mẹ, con thấy chị đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng. Ký thì ký đi, sau này chị còn gây chuyện, mình cứ công khai thỏa thuận này là xong.”
Nghe lời em, họ có vẻ bắt đầu do dự rồi cân nhắc.
Dù sao đi nữa, Giản Kỳ Nguyện trong mắt họ chỉ là một thứ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
“Nếu đã vậy, thì cứ theo ý mày.”
Họ cầm bút lên, ký tên mình xuống văn bản.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận cất tờ giấy vào người. Tảng đá đè nặng trong tim bỗng dưng vỡ vụn.
Đúng lúc đó, cô giáo chủ nhiệm chạy tới cửa.
Không nói gì, cô ôm chầm lấy tôi thật chặt, ánh mắt ướt nhòe đầy thương xót.
“Top 21 toàn tỉnh! Con bé đáng ghét này, giỏi thật đấy!”
8
Câu nói vừa dứt, người đầu tiên lên tiếng chất vấn là em gái tôi — Giản Kỳ An.
“Đùa à? Chị ấy mà đứng hạng 21 toàn tỉnh sao có thể được!?”
Phải biết, điểm số của em vốn đã là khá ổn. Nhưng so với hạng 21 toàn tỉnh, thì còn kém xa.
Tiếp theo, ba mẹ cũng tỏ thái độ nghi ngờ:
“Đúng đó, Giản Kỳ Nguyện từ trước đến nay học có ra gì đâu? Lần trước làm bài còn gian lận nữa mà? Hôm nay đâu phải Cá tháng Tư?”
Cô giáo chủ nhiệm nghe xong, không chút nhún nhường mà phản bác thẳng:
“Các người là gì của em ấy? Có tư cách gì chất vấn tôi?”