Chương 8 - Cuộc Đời Thứ Hai Của Quý Phi
“Ngươi—!” Tống Khuê mặt đỏ phừng, như con mèo bị giẫm phải đuôi. “Vô lễ! Bổn cung—”
“Thôi đi.” — ta cắt lời, giọng nhàn nhạt — “Ở đây chẳng có nương nương gì cả, chỉ toàn là đám phế nhân chờ chết. Muốn sống thì bớt cái tính tiểu thư nhà quyền quý lại. Không muốn sống, cửa ở kia, muốn đập đầu hay treo cổ thì tùy.”
Nói xong, ta không buồn nhìn nàng nữa, quay sang gọi Tiêu Tịch:
“Tịch nhi, đi thôi, rau củ cần tưới nước rồi.”
“Dạ… dạ vâng, tỷ tỷ!” — Tiêu Tịch vội vàng đáp, lon ton chạy theo ta.
Tống Khuê bị bỏ lại một mình, đứng giữa bãi cỏ hoang, mặt trắng bệch rồi lại tím tái, cả người run rẩy vì tức giận.
Những ngày tiếp theo, Tống Khuê dùng hành động để chứng minh thế nào gọi là “tiểu thư không nhiễm khói lửa nhân gian.”
Nàng từ chối ăn nồi “cháo cám heo” được đưa vào mỗi ngày.
Nói là bẩn, là thối.
Nàng cũng không thèm bén mảng đến gần vườn rau do ta và Tiêu Tịch khai hoang.
Nói là đất bẩn giày, bẩn tay áo nàng.
Lại càng không cần phải nói đến việc lao động chân tay.
Mỗi ngày, nàng chỉ mặc bộ cung phục cũ kỹ nhưng vẫn tươm tất, ngồi trên cái ghế gãy chân duy nhất trong Tây phối điện — thứ ta từng lau sạch để ngồi đọc sách.
Nhìn ra cửa sổ rách nát, đờ đẫn.
Hoặc dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp, pha trộn giữa khinh bỉ, thương hại và chút ít sợ hãi không dễ nhận ra, để nhìn ta và Tiêu Tịch bận rộn ngoài sân.
Ta thấy nàng ngày càng tiều tụy, má hóp sâu, môi nứt nẻ bong tróc.
Tiêu Tịch thì có phần không đành lòng:
“Tỷ tỷ… Tống nương nương hình như… hai ngày rồi chưa ăn gì… có nên… cho nàng ít nước không?”
Ta đang cầm cái cào rỉ xới đất trong luống củ cải đầu không ngẩng lên:
“Nước ở giếng, bát ở đó. Nàng có tay có chân, tự đi mà lấy.”
Tiêu Tịch nhìn cái bát sứt cạnh cạnh giếng, lại nhìn bóng người cô độc đang ngồi cứng đờ trong Tây phối điện, thở dài một hơi.
Tự tôn của Tống Khuê, dưới sự dày vò tàn khốc của đói khát, rốt cuộc cũng không chống đỡ được lâu.
Trưa ngày thứ ba.
Lúc lão thái giám đẩy thùng cháo cám heo vào, mùi ôi thiu quen thuộc lại tỏa khắp căn phòng…
Ta thấy bóng người trước cửa Tây phối điện khẽ lay động.
Tống Khuê đang vịn chặt lấy khung cửa, sắc mặt tái nhợt như quỷ.
Ánh mắt nàng gắt gao dán chặt vào chiếc thùng gỗ.
Cổ họng khẽ động, như nuốt một ngụm gì đó thật khó khăn.
Trong ánh mắt ấy, đầy ắp là giãy giụa và nhục nhã.
Rốt cuộc, bản năng cầu sinh đã chiến thắng tôn nghiêm quý tộc.
Từng bước từng bước, nàng chậm rãi lê đến.
Mỗi bước đều như giẫm trên lưỡi dao.
Cuối cùng, dừng lại bên cạnh thùng.
Nhìn vào trong — thứ cháo đục ngầu lềnh bềnh lá thối và bánh ngô cứng như đá.
Thân thể nàng bắt đầu run rẩy dữ dội.
Dạ dày quặn lên như muốn phản kháng.
Nàng đột ngột đưa tay bịt miệng, nôn khan mấy tiếng.
Nước mắt không kìm được mà rơi lã chã.
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt đầy tuyệt vọng — và cả một tia cầu khẩn mong manh.
Ta không nói gì.
Chỉ lặng lẽ đưa cái bát sứt miệng cho nàng.
Rồi lại chỉ sang nửa chậu nước sạch ta múc buổi sáng, vẫn còn để bên cạnh để dùng.
Ý là: Tự làm sạch, rồi hãy ăn.
Tống Khuê nhìn chậu nước ấy, lại nhìn chiếc bát.
Môi nàng khẽ mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời nào.
Nàng lặng lẽ nhận lấy bát, múc ít nước, đặt bánh ngô vào trong, vụng về mà chà rửa.
Động tác cứng nhắc, lúng túng.
Nàng rửa đi rửa lại.
Như thể muốn rửa nó thành bánh bao bạch ngọc ngày xưa được dâng lên tẩm điện.
Rửa đến mức cái bánh ngô cũng nở phồng lên, mềm oặt đi.
Rồi nàng run rẩy nhấc nó lên, nhắm chặt mắt, như thể đang đi chịu chết, cắn xuống một miếng.
“Ọe…”
Phản xạ sinh lý khiến nàng lại nôn khan.
Nhưng nàng bịt chặt miệng, cắn răng, cưỡng ép nuốt xuống.
Từng giọt, từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu không tiếng động mà rơi.
Nàng không phát ra âm thanh nào, nhưng cả bờ vai run lên từng hồi dữ dội.
Đó là tiếng vỡ vụn — của niềm kiêu hãnh mà nàng từng tự hào suốt đời, cũng là sự sụp đổ của toàn bộ phẩm giá tiểu thư thế gia.
Ta và Tiêu Tịch chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Không ai mở miệng.
Tống Khuê cứ thế, vừa rơi lệ không tiếng động, vừa như một cái máy, thống khổ mà nuốt từng ngụm cái bánh ngô đã bị rửa đến trắng nhợt kia.
Ăn xong, nàng như bị rút cạn toàn bộ khí lực, ngồi bệt xuống đất, tựa vào bức tường lạnh buốt, ánh mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời xám xịt.
Rất lâu sau.
Lâu đến mức ta và Tiêu Tịch đều tưởng nàng sẽ không bao giờ nhúc nhích nữa.
Nàng rốt cuộc… chậm rãi, chầm chậm, vịn tường đứng dậy.
Bước đến bên giếng.
Cầm lấy chiếc bát sứt.
Học theo dáng ta khi trước, dùng cái “gàu” đơn sơ kia, từng chút một, bắt đầu kéo nước lên.
Động tác vụng về, gian nan.
Nước kéo lên được vơi hơn phân nửa vì đổ tràn ra ngoài.
Nhưng nàng không bỏ cuộc.
Lại thêm một lần.
Rồi lại một lần nữa.
Rồi nàng bước đến đầu bên kia sân viện, trước mảnh đất cỏ dại chưa khai khẩn.
Ngồi xổm xuống.
Đưa ra đôi tay từng chỉ dùng để gảy đàn vẽ tranh, chưa từng vướng bụi trần.
Nắm lấy gốc cỏ cứng rắn dưới đất.
Dốc sức.
Nhổ!
Thân cỏ cứa sâu vào lòng bàn tay mảnh mai.
Nàng đau đến bật tiếng “a” khẽ.
Nhưng không dừng lại.
Tiếp tục nhổ!
Từng lần, từng lần một.
Mang theo một thứ ý chí gần như tự trừng phạt chính mình.
Ta và Tiêu Tịch trao nhau một ánh mắt.
Xem ra vị Thần phi nương nương này, cuối cùng cũng bắt đầu học cách chạm đất rồi.
Dân số Trường Tín cung, ổn định ở con số ba người.
Sự gia nhập của Tống Khuê mang đến mâu thuẫn mới, cũng đem theo hy vọng mới.
Mâu thuẫn là — tuy vị nương nương này đã bắt đầu chịu làm việc, nhưng cái tính cầu toàn và soi mói tận xương thì chưa từng thay đổi.
“Thẩm Diểu, chỗ này chưa nhổ sạch rễ! Giữ lại sẽ hút hết chất dinh dưỡng của rau!”