Chương 5 - Cuộc Đời Thứ Hai Của Quý Phi
Ta thử lắc nhẹ dây thừng, để cái bát chìm hẳn xuống.
Sau đó, nín thở, bắt đầu kéo lên!
Dây căng chặt.
Nặng.
Ta nghiến răng, từng chút một, dốc hết sức bình sinh kéo lên.
Cánh tay run rẩy vì mỏi.
Cuối cùng!
Cái vòng gỗ buộc bát — được ta kéo lên khỏi miệng giếng!
Trong bát, là gần đầy một bát nước giếng trong veo!
Trong vắt!
Mát lạnh!
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lấp lánh ánh sáng mê người!
Ta gần như nhào tới, hai tay nâng lấy cái bát sứt ấy.
Mặc kệ lạnh buốt.
Cũng mặc kệ viền bát vẫn dính chút bùn đất.
Ngửa cổ, ừng ực ừng ực, từng ngụm lớn rót vào cổ họng khô khốc cháy rát!
Nước giếng mát lạnh ngọt lành, trượt qua cổ họng khô khốc nóng bỏng, tức khắc tưới mát cả ngũ tạng lục phủ!
Ngon quá!
Ngon hơn cả ngọc dịch ngọc tương!
Ta uống quá nhanh, sặc đến ho khan, nước mắt cũng bị ho mà trào ra.
Thế nhưng trên mặt, khóe miệng ta lại không kiềm được mà nở nụ cười thật lớn.
Nước!
Cuối cùng ta đã có nước rồi!
Có nước, tất cả đều khác.
Mảnh đất nhỏ ta đã khai hoang cuối cùng cũng có thể được tưới tắm.
Ta dùng cái bát sứt miệng, từng bát một, thật cẩn trọng, mang nước giếng quý giá rưới lên mảnh đất vừa được xới tơi.
Đất ẩm thấm nước, tỏa ra mùi hương dịu nhẹ, mang theo hơi thở sinh cơ bừng bừng.
Còn hạt giống thì sao?
Không có hạt giống.
Nhưng mỗi ngày ta ăn bánh bột ngô, đều được làm từ loại bột thô nhất, còn nguyên lớp cám.
Vì thế, ta giữ lại một nửa cái bánh trong hai cái được chia mỗi ngày.
Ngâm mềm bằng nước giếng…
Sau đó, ta cẩn thận nhặt ra những hạt ngũ cốc và lúa mạch nhỏ xíu chưa bị nghiền nát hoàn toàn trong đám hồ bánh bột ngô ấy.
Từng hạt, từng hạt một.
Tựa như đãi vàng trong cát.
Những hạt nhỏ được nhặt ra, ta rửa sạch, đem phơi khô.
Đây chính là kho hạt giống của ta.
Dù ít ỏi đến đáng thương, cũng chẳng rõ giống gì.
Nhưng ta vẫn đem từng hạt, từng hạt một, chôn xuống mảnh đất đã tưới đẫm nước với đầy hy vọng.
Phần hồ bánh ngô còn lại, ta vẫn phải bịt mũi mà nuốt xuống.
Vì để sống.
Vì để chờ hạt giống của ta nảy mầm.
Ngày tháng, dường như bắt đầu có chút hy vọng.
Không còn là sự giằng co khô khốc của tuyệt vọng nữa.
Mỗi ngày, ta đều đặn dậy từ sáng sớm.
Việc đầu tiên — chạy đến cạnh mảnh vườn nhỏ, ngồi xổm xuống xem.
Đất vẫn còn ẩm.
Nhưng trơ trụi, không có gì cả.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
…
Đến khi ta bắt đầu nghi ngờ, phải chăng những hạt nhỏ ấy đã chết cả rồi.
Thì vào một buổi sáng sớm hôm ấy.
Ta vẫn như thường lệ, ngồi xổm bên mảnh đất kia.
Một tia xanh yếu ớt đến mức gần như không nhìn thấy, rụt rè đội lên khỏi lớp đất nâu sẫm!
Nhỏ lắm, rất nhỏ.
Non đến mức như chỉ khẽ chạm thôi cũng sẽ tan biến.
Nhưng nó… quả thật là màu xanh!
Nó… là sinh mệnh!
Ta bất giác lấy tay che miệng lại, sợ chính mình kêu lên làm nó giật mình mà rụt xuống.
Tim đập thình thịch như nổi trống trong lồng ngực.
Hốc mắt bỗng nóng rực.
Nảy mầm rồi!
Hạt giống của ta… đã nảy mầm rồi!
Từ hôm ấy, ta nâng niu chăm bẵm những mầm non ấy như báu vật quý giá nhất trần đời.
Tưới nước, nhổ cỏ dại mọc xen, dùng những mảnh gạch ngói vỡ nhặt được chắn bớt ánh nắng gắt.
Trông thấy chúng từng chút một vươn ra lá non, từ một chấm xanh bằng đầu kim, nở to bằng móng tay, rồi đến bằng bàn tay…
Dù mọc lưa thưa, xiêu vẹo đông nghiêng tây ngả…
Nhưng chúng sống!
Là do chính tay ta gieo trồng nên!
Cái cảm giác thỏa mãn ấy, còn mãnh liệt hơn cả lúc năm xưa được bệ hạ ban tặng minh châu Nam Hải.
Hôm ấy, ta đang ngồi xổm bên mảnh đất, ngốc nghếch nhìn mấy chiếc lá non xanh mơn mởn như cải con mà cười một mình.
Chợt —
Sau lưng vang lên một tiếng nức nở rất khẽ, kìm nén mà bi thương.
Ta giật mình, quay phắt lại.
Chỉ thấy nơi góc cánh cửa cung mục nát của Trường Tín cung, có một bóng người co ro ngồi đó.
Trên người là bộ cung phục bạc màu, giặt đến trắng bệch.
Tóc tai rối loạn, vai khẽ run lên từng chặp.
Là một nữ nhân.
Nhìn dáng người thì tuổi không lớn.
Nàng hình như cũng cảm giác được ta đã phát hiện ra, tiếng khóc lập tức nghẹn lại.
Sợ hãi ngẩng đầu lên.
Một gương mặt gầy gò trắng bệch, nhưng vẫn không che nổi nét thanh tú.
Trên má còn vương nước mắt.
Ánh mắt như con nai con bị hoảng sợ.
“Ai đó?” — ta cảnh giác hỏi, theo phản xạ siết chặt cây cào sắt rỉ trong tay.
“Ta… ta là…” – nàng ta vừa khóc vừa run, nói không nên lời – “Ta bị đưa vào đây… Tiểu nữ… gọi là Tiêu Tịch…”
ĐỌC TIẾP :