Chương 1 - Cuộc Đời Thứ Hai Của Lâm Chiêu Đệ
1
Kiếp trước, tôi cảm thấy mình sống thật uất ức, sinh ra trong một gia đình tr,ọng nam kh,inh nữ.
Sau khi ch*t, tôi lang thang nơi âm phủ nhiều năm, ở điện Diêm La nghe vô số linh hồn kể về những ân đức và tội ngh,iệt mà họ đã gây ra.
O,án khí của tôi quá nặng, đến mức canh Mạnh Bà cũng không thể khiến tôi quên đi quá khứ.
Sau đó, tôi nhận ra gia đình mình không phải trường hợp cá biệt. Nó không chỉ giam cầm tôi, mà còn giam cầm cả cuộc đời của những người bình thường giống tôi.
Trong một lần tình cờ, tôi có cơ hội tr,ùng sinh, trở lại trong thân xác của một cô gái ngoan ngoãn tên là Lâm Chiêu Đệ.
Lần này, tôi không còn là Lâm Chiêu Đệ yếu đuối của kiếp trước nữa.
2
Lâm Cảnh Xuyên là cha tôi. Nếu nói người phụ nữ duy nhất ông ta yêu trong đời, thì đó chỉ có thể là mẹ ông ta.
Còn lại tất cả phụ nữ trong mắt ông ta chỉ được chia làm hai loại: loại có thể sinh con trai và loại không thể sinh con trai.
Lâm Cảnh Xuyên chưa bao giờ yêu mẹ tôi, nhưng bà nội lại thích mẹ tôi.
Mẹ có thân hình đầy đặn, dung nhan xinh đẹp, vừa nhìn qua đã khiến bà nội hài lòng ngay lập tức.
Mẹ sinh con đầu lòng là con gái, cơ thể mẹ lại y,ếu ớt, khả năng mang thai sau này rất thấp, vì thế, sự chán ghét của Lâm Cảnh Xuyên dành cho mẹ lại càng rõ ràng hơn.
Cái tên “Chiêu Đệ” là cái tên mà Lâm Cảnh Xuyên đã nghĩ sẵn từ trước. Ông ta luôn mong muốn có một đứa con trai.
Tiếng khóc đầu đời của một đứa bé vang lên, y tá bế một đứa bé gái từ phòng sinh bước ra.
Biết tôi không phải con trai, sự hưng phấn của Lâm Cảnh Xuyên lập tức bị dập tắt, trên mặt chỉ còn lại sự gh,ét bỏ.
“Con t,iện nh,ân này, còn mặt mũi mà ra đời sao?”
“Chi bằng ch,et trong bụng mẹ luôn cho rồi.”
Giọng điệu của ông ta rất bình tĩnh, nhưng những lời đ,ộc đ,ịa lại tuôn ra không chút ngừng nghỉ.
Lâm Cảnh Xuyên ôm tôi rất chặt, người ngoài nhìn vào cứ tưởng người đàn ông mới làm cha này đang chìm đắm trong hạnh phúc.
Chỉ có tôi biết rõ, ông ta hận không thể b,óp ch,et tôi ngay lập tức. Tôi kh,óc th,ét trong vòng tay của ông ta, trong lòng c,ăm h,ận đến tận xư,ơng t,ủy.
Nếu nói ai đáng ch,et nhất, thì không ai hơn ông ta.
3
Mẹ tôi yêu cha tôi bằng một tình yêu mù quáng.
Bà cảm thấy bản thân mình yếu đuối, có thể lọt vào mắt xanh của bà nội, được bà chọn từ hàng trăm cô gái, đúng là ba đời tu luyện mới có được phúc phận này.
Mẹ lại quên mất rằng, nhan sắc của bà vốn nổi danh khắp nơi, người theo đuổi bà có thể xếp hàng từ đầu ngõ đến cuối ngõ.
Lâm Cảnh Xuyên là một công tử ăn chơi trác táng trong giới kinh doanh, đến tuổi lập gia đình, mẹ ông ta đặt một bức ảnh trước mặt ông ta và nhắc nhở:
“Mẹ già rồi, đã đến lúc con phải lập gia đình và gây dựng sự nghiệp. Mẹ thấy cô gái này rất tốt.”
Lâm Cảnh Xuyên lập tức hiểu ý mẹ mình, một kẻ bám váy mẹ như ông ta ngay ngày hôm đó liền lái chiếc xe thể thao xa hoa của mình, lao thẳng đến nhà mẹ tôi.
Không phải Lâm Cảnh Xuyên cưới mẹ tôi, mà là bà nội cưới mẹ tôi về cho ông ta.
Chưa đầy nửa tháng, ông ta đã thành công chinh phục mẹ tôi.
Mẹ là một thợ thêu, ngày ngày dựa vào tay nghề để nuôi sống bản thân. Mẹ mệt mỏi, mẹ nghĩ chỉ cần gả vào một gia đình tốt thì có thể từ đó về sau sống cuộc đời sung túc không lo nghĩ.
Những ngày cơm không đủ no, mẹ đã sợ hãi, không muốn trải qua nữa.
Gia cảnh của Lâm Cảnh Xuyên rất tốt, một tay ăn chơi phong lưu nay lại vì một mỹ nhân mà rửa tay gác kiếm, chẳng biết khiến bao nhiêu cô gái ngưỡng mộ.
Một lời hứa nhẹ bẫng của đàn ông, một mái nhà ổn định mà mẹ luôn mong mỏi, thế là đủ để trói chặt cả cuộc đời mẹ.
Xem đàn ông là chỗ dựa, chính là điều không đáng tin nhất.
Ai bảo mẹ là một cô nhi, Lâm Cảnh Xuyên chịu cưới bà, ban cho bà một danh phận, để bà không phải lang thang cô độc cả đời, vậy thì mẹ còn mong chờ gì hơn nữa?
Dù có phải chịu đựng những lời sỉ nhục như “gà bệnh”, “đàn bà già nua”, “tiện nhân”, mẹ vẫn cảm thấy mình hạnh phúc.
Nhiều năm trôi qua, lý tưởng lớn nhất của mẹ vẫn là chăm chồng dạy con. Có thể nói, mẹ chính là kẻ liếm gót trung thành nhất của Lâm Cảnh Xuyên.
Ông ta chán ghét mẹ bao nhiêu, mẹ lại càng yêu ông ta gấp bội.
Cả một đời làm kẻ quỵ lụy.
Là con gái của họ, Lâm Cảnh Xuyên nói không sai, tôi đúng là đáng chết, chết vì quá kinh tởm.
4
Kiếp trước, tôi thừa hưởng gene từ mẹ, trời sinh dung mạo xinh đẹp, đáng lẽ phải là điều tốt, nhưng đáng tiếc, thứ xinh đẹp lại luôn bị ghen ghét.
Lần đầu tiên tôi bị bạo lực học đường là vì giúp người khác đưa thư tình cho học bá của trường, Tề Mục Sinh.
Tề Mục Sinh, đẹp trai xuất sắc.
Đôi mắt nho nhỏ như nho tím, sáng trong lấp lánh. Ngũ quan tinh xảo như một viên ngọc được chạm khắc tỉ mỉ, gương mặt nhỏ nhắn chỉ toàn là đường nét hoàn mỹ.
Lục Bách Hề, fan cuồng của học bá, khi nghe tin này liền nhanh chóng kéo một nhóm bạn chặn đường tôi sau giờ học, nói rằng muốn cho tôi một bài học để nhớ đời.
Thế giới này thật khốn nạn, đi đâu cũng thấy kịch bản phụ nữ vì đàn ông mà ra mặt bảo vệ.
Thật khó hiểu, Lâm Cảnh Xuyên, Tề Mục Sinh, đám đàn ông chết tiệt này có gì hay ho chứ?
Lục Bách Hề kéo tôi vào góc khuất, dùng sức đập đầu tôi vào tường.
“Lâm Chiêu Đệ, mày làm bộ thanh cao gì chứ? Suốt ngày mặt lạnh lùng, muốn ra vẻ với ai hả?”
Tôi đâu có làm bộ gì.
“Mày thử ra vẻ thêm lần nữa xem?”
Tôi thật sự không hề ra vẻ.
“Con đĩ này, chỉ biết quyến rũ anh tao. Vịt con xấu xí mà cũng dám làm thiên nga?”
Tôi vốn đã là thiên nga, chưa bao giờ là vịt con xấu xí cả.
“Không biết mày đã bỏ bùa mê thuốc lú gì mà anh ấy lại chỉ để ý đến mày.”
Nhảm nhí, tôi là nữ chính, không nhìn tôi thì chẳng lẽ nhìn cô – một nhân vật nữ phụ vô danh sao?
Nhưng kiếp trước, Lâm Chiêu Đệ chỉ biết ôm đầu chịu đựng những cú đấm cú đá của bọn họ. Cô bé yếu đuối đến mức không còn sức để phản kháng, trong miệng không ngừng cầu xin:
“Cầu xin các cậu đừng đánh nữa, tôi không quyến rũ Tề Mục Sinh, tôi chỉ giúp người khác đưa thư tình thôi… Xin hãy tha cho tôi được không?”
Lục Bách Hề tai điếc hay sao, chẳng lẽ cô ta chỉ nghe thấy hai từ “quyến rũ” và “thư tình” thôi à? Bằng không, tại sao cô ta lại đánh tôi càng ngày càng mạnh hơn?
Tôi khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, dáng vẻ vô cùng thảm hại, ôm mặt chạy về nhà. Như bao đứa trẻ khác khi bị bắt nạt, việc đầu tiên tôi làm chính là – tìm mẹ.
Mẹ đang nấu ăn trong bếp, trên bàn bày đầy những món mà Lâm Cảnh Xuyên thích ăn.
Mẹ nhìn gương mặt sưng đỏ của tôi, trên má còn có dấu tay hiện rõ mồn một.
Bình thường, một người mẹ sẽ thấy đau lòng khi thấy con mình bị bắt nạt. Nhưng tiếc thay, mẹ tôi là một kẻ cuồng yêu.
“Sao mà thảm hại thế này? Con đánh nhau với bạn học à?”
Mẹ nắm lấy vai tôi, ánh mắt thoáng qua một tia hoảng loạn và lo lắng. Nhưng không phải vì tôi.
“Con không có.” Tôi càng uất ức hơn, vừa chạy một quãng đường dài, tóc mái bết lại thành từng lọn, ướt đẫm mồ hôi, nước mắt và không biết có lẫn cả nước bẩn trong nhà vệ sinh hay không.
“Là bọn họ bắt nạt con trước! Họ vu oan cho con quyến rũ người họ thích!”
Tôi hy vọng mẹ sẽ bênh vực tôi, nhưng tôi đã nhầm. Tôi chỉ là một món phụ kiện trong cuộc hôn nhân của mẹ.
Mẹ sinh ra tôi, nhưng chưa bao giờ yêu tôi, chỉ vì Lâm Cảnh Xuyên không thích con gái.
“Chiêu Đệ, sao con lại học được thói nói dối vậy? Nếu con không làm gì, người ta sao có thể vô duyên vô cớ bắt nạt con?”
“Chiêu Đệ, con ngoan ngoãn đi, trẻ con nghịch ngợm, sao phải nhỏ nhen làm gì?”
“Ba con mỗi ngày đã bận bịu như vậy, con không biết sao? Đừng gây thêm phiền phức cho ba nữa.”
“Tối nay đừng ăn cơm nữa, hãy tự kiểm điểm lại bản thân đi. Mau về phòng rửa mặt thay đồ đi, để ba con nhìn thấy bộ dạng xấu xí này, ông ấy sẽ mất vui đấy.”
Mẹ cau mày, tỏ vẻ khó chịu.
“Tất cả đều là lỗi của con, mẹ đừng giận nữa.”
Tôi kéo tay mẹ, lặng lẽ lau khô nước mắt, ngoan ngoãn chạy lên lầu rửa mặt, thay một bộ quần áo sạch sẽ, rồi ngồi vào bàn học viết bài tập.
Tôi lén mở một khe cửa, tôi còn hy vọng điều gì chứ?
Nhưng tôi vẫn mong rằng Lâm Cảnh Xuyên sẽ hỏi tôi đã đi đâu.
Tôi sai rồi, trong suốt bữa ăn, ông ta thậm chí còn không nhận ra sự vắng mặt của tôi.
Tôi đã quên mất rằng, từ trước đến nay, Lâm Cảnh Xuyên chưa bao giờ quan tâm đến tôi.
Điều tệ hơn chính là, từ sau hôm đó, vì tôi cứ cam chịu, nên Lục Bách Hề và nhóm của cô ta lại càng quá đáng hơn.
Tôi phải chịu đựng sự bạo lực học đường từ Lục Bách Hề suốt ba năm, cuối cùng mắc chứng trầm cảm trung bình.
Đây chính là cái giá của việc ngoan ngoãn.
5
Vậy tại sao tôi phải ngoan ngoãn chứ?
Sau khi sống lại, tôi đã trở nên thông minh hơn, biết cách diễn kịch hơn.
“Ba ơi, con muốn học võ.”
“Con gái học võ làm gì?” Lâm Cảnh Xuyên cúi đầu lướt điện thoại, ngay cả liếc mắt nhìn tôi cũng không buồn.
“Ba ơi, sau này nếu có em trai, con mới có thể bảo vệ em tốt hơn.”
Đương nhiên, lý do thực sự là để sau này nghiền nát những kẻ đã từng bắt nạt tôi dưới đất, biết đâu một ngày nào đó, ba cũng có mặt trong danh sách ấy.
Dù Lâm Cảnh Xuyên ghét tôi, nhưng ông ta không thiếu tiền. Với ông ta, chuyện này chỉ là chuyện cỏn con.
Chỉ cần nói lời vừa tai, tiền sẽ tự động được ném ra.
Trong nhà vệ sinh, tôi lại bị Lục Bách Hề chặn lại lần nữa.