Chương 1 - Cuộc Đời Thăng Trầm Của Nhiếp Chính Vương

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Vị Nhiếp chính vương quyền thế ngút trời đã bị bãi miễn, trở thành một nam nhân không quyền, không thế, lại chẳng có tiền.

Ta ôm lấy kho vàng nhỏ của mình, hí hửng chặn xe ngựa của Giang Thanh Tự.

“Giang Thanh Tự, ta muốn chàng làm nam sủng của ta.”

Nam nhân không nói một lời.

Ta ngỡ chàng khinh thường ta, bèn ném thỏi vàng vào lòng chàng.

“Lâm tiểu thư rộng rãi như thế, bản vương đương nhiên vui vẻ nhận lời.”

Từ đó về sau, ta ngày ngày cưỡi trên người Giang Thanh Tự, đêm đêm ca múa hưởng lạc.

Cho đến một ngày, ta vô tình nghe được ám vệ của chàng thấp giọng bẩm:

“Vương gia, nhiệm vụ đã hoàn thành. Có muốn trừ khử Lâm Bắc Mạt không?”

1

Sáng nay, phụ thân vừa hạ triều trở về, nét mặt ủ rũ, buông tiếng thở than:

“Hoàng đế nghe lời gièm pha, hiện tại đã bãi miễn Nhiếp chính vương, thu hồi hổ phù và phủ đệ của hắn! Ngay cả cửa hiệu buôn bán của hắn cũng bị niêm phong!”

“Cái gì cơ?!”

Ta kinh hãi níu lấy quan bào của phụ thân, vội vàng hỏi lại:

“Phụ thân cũng cảm thấy hoàng đế làm thế là quá đáng đúng không?”

“Phụ thân nói là Nhiếp chính vương Giang Thanh Tự – kẻ quyền thế ngút trời, nắm giữ hàng triệu binh quyền – bị bãi miễn rồi! Còn bị tịch thu phủ đệ nữa! Vậy hắn chẳng phải không còn chỗ để đi sao?”

Ta chẳng thèm để ý đến câu hỏi của phụ thân, cũng chẳng buồn nhìn vẻ mặt đượm buồn tiếc nuối của người.

“Thế hắn còn cơ hội trở mình không?”

Ta tròn mắt đầy chờ mong nhìn phụ thân.

“Lần này Nhiếp chính vương bị gán tội thông đồng với địch phản quốc, không giết hắn đã là nhân từ lắm rồi! Lũ quan ngôn từ thật xảo trá, mà hoàng đế cũng hồ đồ quá!”

Ta thì cười thầm trong lòng. Hồ đồ đâu mà hồ đồ, thánh chỉ này quả thực hợp ý ta.

Chỉ cần Giang Thanh Tự vĩnh viễn không thể trở mình, ta liền dám đem chàng nuôi dưỡng tại biệt viện.

Mẫu thân ta tiền bạc chất đầy kho!

Ta thèm khát mỹ sắc của Giang Thanh Tự đã lâu, ước chừng cũng hơn ba năm rồi.

Từ năm mười bốn tuổi bị ngã xuống nước, được chàng cứu lên, nhìn thấy thân thể ướt át của chàng xong, đêm đêm ta đều mộng thấy chàng dây dưa cùng ta.

Mỗi lần Giang Thanh Tự trên triều lớn tiếng trách phạt bá quan, ta lại quấn lấy phụ thân hỏi chuyện về chàng.

Phụ thân luôn khen ngợi chàng, nói chàng tuy miệng lưỡi cay độc, nhưng chưa bao giờ làm khó phụ thân.

Ta tự biết thân phận thấp hèn, không dám vọng tưởng đến vị Nhiếp Chính Vương tôn quý kia.

Một tiểu nữ nhi nhà Thượng thư, sao có thể xứng đôi với bậc quyền cao chức trọng ấy?

Nhưng nay đã khác.

Giang Thanh Tự thất thế, phủ đệ tiêu tán, sản nghiệp bị niêm phong.

Ta bỏ lại phụ thân còn đang ngửa mặt than thở, chạy như bay về phòng, lấy ra bạc tích góp bao năm.

Ôm lấy tiểu kim khố, ta vội vã sai nha hoàn đánh xe chặn Giang Thanh Tự.

“Không thể chậm trễ, chậm một khắc, chàng có thể bị người khác đoạt mất!”

Ta sốt ruột ngó dọc con đường tìm kiếm xe ngựa của Giang Thanh Tự.

Đây là cơ hội duy nhất để ta chiếm được chàng.

Cơ hội qua đi, chẳng biết khi nào mới lại có.

“Tiểu thư, dám đi chặn xe của cựu Nhiếp Chính Vương, thật chẳng có mấy người đâu.”

Tiểu Dao lo lắng nói, ý là ta chẳng còn muốn sống.

“Chàng chẳng phải đã sa cơ rồi sao? Sợ gì!”

Dù không chiếm được trái tim, có được thân xác chàng cũng đủ khiến ta mỹ mãn.

Chỉ riêng thân hình kia của Giang Thanh Tự, hẳn có thể làm người ta mãn nguyện nơi phòng the.

Huống chi chàng vừa tuấn mỹ, vừa tài trí hơn người, văn võ song toàn.

Con cháu chàng sau này, há có thể tầm thường?

Suy đi tính lại, chỉ thấy ta lời to.

Chẳng mấy chốc, tại cửa hiệu phía đông thành, ta đã chặn được xe ngựa của chàng.

Lúc Tiểu Dao đỡ ta xuống xe, còn thì thầm:

“Tiểu thư, Nhiếp Chính Vương thật sự bị nhớ lại rồi ư? Sao vẫn ngồi xe hoa lệ như thế?”

Trong mắt ta, chỉ có thân ảnh Giang Thanh Tự vận hắc y, phong thái cao quý.

Vài tháng không gặp, chàng lại càng tuấn tú, lạnh lùng đến nao lòng.

Không sao cả, sau này mỹ nhân này, ta sẽ được ngắm mỗi ngày.

“Giang Thanh Tự, làm nam sủng của ta, ta cho chàng tiền!”

Phu xe trừng lớn song mục, kinh hãi nhìn ta, tựa như muốn nói: “Cô nương không muốn sống nữa ư?”

Giang Thanh Tự vén rèm, tay hơi run nhẹ, đáy mắt hiện lên ý cười khi nhìn thấy ta.

Giang Thanh Tự lúc mỉm cười lại càng tuấn tú động lòng, khiến ta nhìn đến ngẩn ngơ.

Hắn tưởng ta đang nói giỡn, định sai người đánh xe rời đi.

Ta vội vã lại lần nữa ngăn xe ngựa, móc lấy thỏi vàng ném thẳng vào lòng Giang Thanh Tự.

“Đây là thành ý của ta, về sau chỉ có càng nhiều hoàng kim hơn nữa!”

Giang Thanh Tự khựng lại, ánh mắt lưu luyến không rời thân ảnh ta.

“Ngươi không sợ tương lai bản vương quay lại triều đình, sẽ giết ngươi sao?”

Ta hiểu hắn đang thử lòng ta, bèn lắc đầu không chút do dự.

Phụ thân từng nói, tội danh thông địch phản quốc, muốn xoay mình thật là chuyện mười phần khó một.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)