Chương 10 - Cuộc Đời Nữ Tử Trấn Quốc Công

đơn khó địch quyền quần, công phu ta có cao mấy cũng không bằng thủ đoạn độc ác của Đoạn Ấp.

“Tạ cô nương, chi bằng buông kiếm chịu trói thì hơn.” Nhìn thi thể la liệt dưới đất, trong lòng ta chỉ còn đầy ắp chán ghét với hoàng đế.

Bao nhiêu người vô tội chết vì hắn. Phụ thân của Phó Chính Sơ chết vì hắn.

Bao đại thần tận trung vì hắn rồi cũng bỏ mạng vì hắn. Hắn còn muốn giết bao nhiêu người nữa mới chịu dừng tay?

Ta không thể để bản thân trở thành gót chân Asin khiến Phó Chính Sơ phân tâm, càng không thể trở thành hòn đá cản đường báo thù, càng không thể để triều chính đảo lộn vì ta.

Ta thì thào như gió thoảng: “Phó Chính Sơ… chỉ e thiếp đợi không được ngày chàng cưới thiếp nữa rồi.”

Ta cắn răng trụ lại hơi tàn, chỉ mong kéo dài thêm chút thời gian, để cha mẹ và Tuấn nhi có cơ hội thoát thân.

Nhưng máu chảy theo cánh tay, thấm qua mũi kiếm, tay ta dần dần run rẩy, đến cả kiếm cũng không còn nắm nổi.

“Tạ cô nương, xin đừng chống cự nữa. Nô gia cũng tiếc cho dung nhan này, bị hủy rồi thật đáng tiếc biết bao.”

Ta cười nhạt, lạnh lùng đáp: “Thắng bại còn chưa phân, ai biết được ai sống ai chết.”

Ta cố trụ đến khoảnh khắc cuối cùng, thì Đoạn Ấp đã mất kiên nhẫn.

“Tạ cô nương, xác của ngươi mang đến cũng đủ dùng.” Ta phun ra một ngụm máu: “Ti tiện.”

Lúc thuộc hạ của hắn từng bước áp sát ta, Phó Chính Sơ cuối cùng cũng kịp dẫn người đến.

Hai bên ác đấu trong biển máu, nhưng vẫn là Phó Chính Sơ thắng thế.

Đoạn Ấp toan bắt ta làm con tin, ta há là hạng dễ bị bắt nạt? Ta dồn chút khí lực cuối cùng, một kiếm đâm thẳng vào tim hắn.

25

“A Trúc, thứ lỗi, ta đến muộn.” Ta thều thào: “Cha mẹ với Tuấn nhi… bọn họ vẫn bình an chứ?” “Bình an, đều bình an.”

Hắn mắt đỏ hoe: “A Trúc, đừng ngủ…” Ta níu lấy cánh tay hắn, thở gấp gáp mà gắng dặn dò:

“Về sau, chàng không được lấy vợ, không được vì ta mà tuẫn tiết, càng không được quên ta.

“Hãy chăm sóc Tuấn nhi nên người, đối đãi tốt với cha mẹ ta, sống thật tốt. “Ở Lạc Dương ta còn ít sản nghiệp, chàng nhớ trông nom giúp, chớ để người làm đói bụng.

“Khụ khụ… khụ khụ khụ…”

Máu lại ộc ra từ miệng, mắt mờ dần, ánh sáng nhòa đi.“A Trúc! Đừng ngủ… đừng bỏ ta…”

Lần đầu tiên ta thấy Phó Chính Sơ khóc đến thương tâm như thế. Lần trước nằm trong quan tài, ta đâu có thấy hắn rơi lệ.

“Phó Chính Sơ… chàng khóc cũng đẹp thật.” “Chỉ cần nàng tỉnh lại, ngày nào ta cũng khóc cho nàng xem.”

Thần y Thẩm chạy đến đúng lúc, cho ta uống một viên cầm huyết đan.

Ba tháng sau, ta khỏi bệnh, tân đế lên ngôi. Thân phận nữ tử của ta được công bố thiên hạ, danh chính ngôn thuận trở thành Trấn Quốc công duy nhất là nữ nhân trong lịch sử.

Tạ Tuấn vẫn theo họ ta, hắn là Thế tử của Trấn Quốc công phủ, chuyện ấy như đinh đóng cột, dù mẫu thân của Phó Chính Sơ nhiều lần đến cửa cầu xin, ta cũng chưa từng mở miệng cho Tuấn nhi nhận tổ quy tông.

Tuy ta là nữ tử chưa gả đã sinh con, song nhờ dung mạo khuynh thành, thân phận tôn quý, tiền tài dư dả, nên có không ít nam tử ngại khổ ngại cực, nguyện làm phò mã gả vào Trấn Quốc công phủ.

Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử gần như ngày nào cũng đến phủ cầu hôn, tranh nhau xem ai sẽ là chính thất.

Phó Chính Sơ tức đến cực điểm, nửa đêm lại lẻn vào khuê phòng ta. “Tạ Hoài Trúc, rốt cuộc khi nào nàng mới chịu cho ta một danh phận!”

Ta áo mỏng che thân, tóc dài buông xõa, dáng vẻ biếng nhác mà mê người. “Danh phận ấy, thực sự trọng yếu sao?”

Hắn như hài tử, cứng đầu đáp: “Tất nhiên là trọng yếu!”

26

Thật đáng yêu. Ta véo má hắn: “Nhưng mà… ta vẫn chưa chơi đủ, chàng chẳng thể chờ thêm chút nữa sao?”

“Còn phải chờ đến khi nào?” “Thêm chút nữa thôi, sắp rồi.”

Ta vỗ nhẹ lên mép giường bên cạnh, mỉm cười mời hắn cùng ta độ xuân tiêu. Đèn đỏ màn ấm, sóng hồng cuộn trào.

Về phần hoàng đế… Cả giận mà phát ta đi Tây Bắc, từ bách phu trưởng làm lại từ đầu, không có thánh chỉ, không được quay về.

“Ta không chịu đâu.”

Tạ Tuấn có phụ thân rồi thì quên mất mẫu thân, ngày ngày chỉ muốn quấn lấy Phó Chính Sơ.

Lòng ta không khỏi chua xót, bèn định đến kỹ viện tiêu sầu, để phụ tử bọn họ thoải mái vun đắp tình thân.

Đêm ấy, ta đưa Tạ Tuấn đến cửa An Quốc công phủ.

Không phải hắn thích Phó Chính Sơ lắm sao? Thế thì ở với phụ thân hắn luôn đi.

Ta muốn nhìn xem, trong lòng hắn, là ta trọng yếu, hay là phụ thân hắn trọng yếu.

Ta đang trong Minh Nguyệt lâu, trái ôm phải ấp, thì Phó Chính Sơ đá văng cửa xông vào.

Mắt đỏ hoe, hắn rống lên: “Tạ Hoài Trúc, nàng vứt chồng bỏ con! Nàng vong ân phụ nghĩa! Nàng không giữ lời hứa!”

Ta chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống. Nhỏ tiếng chút, chuyện này mà truyền ra còn thể thống gì nữa?

Tạ Tuấn cũng hô theo: “Tạ Hoài Trúc, mẫu thân không biết điều! Mẫu thân bạc bẽo vô tình! Mẫu thân không lớn không nhỏ!”

Hừ. Cái tật nóng nảy của ta nổi lên.

Đang định nổi trận lôi đình thì một lớn một nhỏ ôm chặt lấy ta.

“A Trúc, ta không muốn làm tiểu!” “Mẫu thân, nếu người và phụ thân cùng rơi xuống nước, con chỉ cứu người.”

Thôi rồi.

Vài lời đã khiến lòng ta mềm nhũn, giận dữ tan thành mây khói.“A Trúc, chúng ta thành thân đi.”

Phó Chính Sơ quỳ một gối, lấy ra chiếc nhẫn vàng rực rỡ.

Ta nhìn viên hồng bảo thạch trên đó, không cầm được gật đầu.

Chỉ cầu đơn giản, chỉ mong đúng lúc.

Chỉ cần người ta quan tâm cũng quan tâm đến ta.

Chỉ cần những người thân ở bên đều bình an.

Chỉ cần ta không phải một mình cô độc nữa.

Không chờ gió xuân đến chậm, ta dùng trăng sáng đãi khắp núi sông.