Chương 5 - Cuộc Đời Nữ Thần Chống Áp Lực

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cô chủ nhiệm đập mạnh một cái xuống bục giảng:

“Các em đang làm cái gì vậy hả?!

Việc điền nguyện vọng – chuyện ảnh hưởng cả đời – mà các em coi như trò đùa sao?!

Ai? Ai có thể nói cho tôi biết chuyện quái gì đang diễn ra ở đây?!”

Cả lớp lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng khóc thút thít rải rác trong không khí ngột ngạt.

Đột nhiên, Giản Tiểu Mặc “òa” lên khóc nức nở, lao đến ôm lấy cô chủ nhiệm, giọng nghẹn ngào, đầy oan ức:

“Là tại bạn ấy… tất cả là do Lâm Vận Như hại bọn em…”

“Chính bạn ấy đã dùng một trang web giả, lừa bọn em rằng bạn ấy đã đăng ký cao đẳng.

Tụi em mới tin và đổi theo.

Còn bạn ấy thì âm thầm nộp hồ sơ vào Thanh Hoa…

Rồi ngồi nhìn bọn em như trò cười!”

Mặt cô chủ nhiệm lập tức sa sầm, quay sang tôi, trừng mắt quát:

“Em thật sự làm ra chuyện như vậy sao? Em có biết…

Chính em đã hủy hoại tương lai của các bạn mình không?

Sao em có thể ích kỷ đến mức ấy?!”

Tôi suýt bật cười vì cú bẻ lái quá mức “hại não” này.

Tôi là người bị bắt nạt, bị đánh, bị ép đổi nguyện vọng —

Mà giờ lại thành… thủ phạm hủy hoại tương lai cả lớp?

Tư duy ngược đời này, đúng là hài không chịu nổi.

Tôi không nói một lời, chỉ lẳng lặng đưa bản ghi hình livestream cho cô chủ nhiệm xem.

Trong video, Giản Tiểu Mặc tự biên tự diễn, phân biệt bằng cấp, công khai bắt nạt tôi ngay trong lớp học… Từng chi tiết đều rõ rành rành.

Gương mặt cô chủ nhiệm ngày càng tối sầm lại.

Nhưng—câu tiếp theo của cô ta lại khiến tôi gần như không tin vào tai mình.

“Em rõ ràng biết Tiểu Mặc hay đùa quá trớn, vậy sao không nhắc bạn ấy rằng trang web dễ bị nghẽn vào phút chót?”

“Em cố tình đứng ngoài cuộc, lạnh lùng nhìn các bạn đi sai đường mà không nói gì… Sự vô cảm như vậy còn đáng sợ hơn!”

“Người như em, cho dù có vào được Thanh Hoa cũng chỉ là tai họa!

Tôi sẽ gọi ngay cho phòng tuyển sinh Thanh Hoa, yêu cầu hủy tư cách trúng tuyển của em!”

Cả lớp lập tức sôi sục:

“Lâm Vận Như, mày quá độc ác rồi!”

“Một mình mày vào được Thanh Hoa là giỏi lắm hả? Mày nghĩ mày hơn tụi tao à?!”

Tôi nhìn quanh lớp học —

Gương mặt của từng người một, méo mó vì đố kỵ và sự thù ghét mà chính họ gây ra.

Chẳng một ai trong số họ cảm thấy mình sai.

Và tôi, kẻ duy nhất không tham gia, lại trở thành vật tế.

“Đồ thâm độc! Loại như mày sau này chắc chắn chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu!”

Tôi thật sự bật cười, không buồn bận tâm đến đám bạn học đang tru tréo như chó sủa quanh mình.

Chỉ hơi nhướn mày, nhìn thẳng cô chủ nhiệm:

“Vậy tôi hỏi cô, cô lấy tư cách gì mà đòi liên hệ với phòng tuyển sinh Thanh Hoa để hủy tư cách của tôi?”

Gương mặt cô ta khựng lại, cứng đờ mấy giây:

“Tôi… tôi tất nhiên là có kênh của mình!”

Tôi chậm rãi bước lên phía trước, từng chữ từng chữ rõ ràng, rành mạch:

“Là bằng cái chứng chỉ giáo viên mà cô phải thi đến năm lần mới đậu hay là bằng cái chỗ quan hệ mà cô chen chân được vào biên chế trường cấp ba trọng điểm này?”

“À phải rồi, nghe nói năm ngoái để được duyệt lên chức, cô còn gửi hai thùng Mao Đài cho Phòng Giáo Dục, đúng không?”

Mặt cô chủ nhiệm đỏ bừng như lửa thiêu:

“Em… em nói bậy! Em đang vu khống tôi!”

Doãn Tung lập tức lao lên, đẩy mạnh tôi một cái:

“Tốt nghiệp rồi là không coi ai ra gì đúng không? Dám nói chuyện với giáo viên kiểu đó à?”

“Là bạn trai mày, tao phải dạy dỗ lại mày một trận!”

Tôi khựng lại một giây, rồi bật cười lạnh lẽo.

“Mày là cái thá gì mà đòi dạy dỗ tao?”

Nói xong, tôi giơ chân lên—một cú đá thẳng vào hạ bộ của Doãn Tung.

Hắn rú lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy bụng dưới rồi khuỵu gối xuống sàn:

“Mày… mày dám đá tao… Tao sẽ không để yên đâu! Tao sẽ lên Phòng Giáo Dục! Tao sẽ điều tra đến cùng xem ai hối lộ! Mày dám vu khống giáo viên à?! Tao sẽ khiến mày không còn đường học hành!”

Sắc mặt cô chủ nhiệm lập tức tái nhợt, hốt hoảng nói lớn:

“Không được đi!”

Tôi còn chưa mở miệng, thì Giản Tiểu Mặc cũng cuống cuồng hét theo:

“Đúng, đúng! Không thể đi được! Nếu Phòng Giáo Dục mà điều tra thật thì… thì… sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng lớp mình!”

Tôi ngạc nhiên liếc nhìn cô ta một cái.

Đến nước này rồi mà còn nghĩ đến “danh tiếng của cả lớp”?

Tinh thần hy sinh vì tập thể này… giả đến đáng nghi.

Trực giác mách bảo tôi — trong chuyện này chắc chắn còn có ẩn tình.

Đúng lúc ấy, từng nhóm phụ huynh bắt đầu đổ vào lớp học, sắc mặt ai cũng nặng như chì.

Có phụ huynh thì khóc, có người chửi mắng, có người thì túm tai con mình lôi xềnh xệch ra khỏi lớp, miệng gào lên:

“Về nhà rồi nhảy lầu cho tao! Bây giờ đi luôn!”

Giữa cơn hỗn loạn, một người phụ nữ trung niên bước phăm phăm vào lớp, tóm chặt lấy tóc của Giản Tiểu Mặc rồi tát thẳng một cái như trời giáng.

“Con hại người trời đánh này!”

“Đồ chết tiệt mê làm hot girl mạng! Mày có biết mày hại con tao thành ra cái dạng gì không hả?!

Nó vốn có thể đậu vào Phúc Đán!

Vậy mà bị mày xúi cùng nhau đăng ký trường nghề?!”

“Tao là tao nhìn thấy mày livestream bằng chính mắt tao!

Là mày dụ con tao xóa nguyện vọng cũ, đổi sang kỹ thuật nghề!

Còn mày thì sao? Mày lén nộp vào Thanh Hoa? Mày còn là người không?!”

Bà ta vừa chửi, vừa ra tay không ngừng —

Mỗi câu là một cái tát, một cái kéo tóc, đánh đến mức Giản Tiểu Mặc lăn lộn, bò trốn dưới bàn giáo viên.

Nhưng người phụ nữ kia vẫn chưa hả giận.

Bà ta lôi cô ta ra, ấn thẳng lên bục giảng, nhấc cái túi xách lên và nện thẳng từng cú một như muốn trút hết căm hận.

Đúng lúc đó, cảnh sát cũng tới nơi.

ĐỌC TIẾP :

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)