Chương 5 - Cuộc Đời Không Như Mơ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

5

“Đúng thế, con dâu tôi là nhất, còn hơn đứa con trai vô tích sự kia nhiều.”

Mẹ chồng mặc sườn xám đỏ sẫm họa tiết tơ vàng, cuộc sống nhung lụa khiến khuôn mặt bà hầu như không in dấu thời gian, chỉ đuôi mắt mới lộ vài nếp nhăn khi cười, toát lên vẻ tao nhã, hiền hòa.

“Ối giời, bà nói thế chúng tôi biết giấu mặt vào đâu? Nếu cậu Lâm vô dụng, chúng tôi chắc bị gấp lại bán ve chai mất!”

Ông Phương hài hước, khiến không khí ấm lên rõ rệt.

Đúng lúc đó, Lâm Dự Bạch bước vào, mặc bộ đồ thể thao hoàn toàn lệch khỏi hình ảnh vest chỉnh tề thường thấy. Thay vì làm giảm khí chất, dáng vẻ trẻ trung này lại khiến người ta chú ý.

Ông chủ Phương không hề vì trang phục xuề xòa mà bớt nhiệt tình, vẫn niềm nở bắt tay, buông những câu chúc mừng khéo léo khiến mẹ chồng tôi cười tươi.

“Con ăn mặc kiểu gì vậy?”

Cửa vừa đóng, mẹ chồng tuy nói với anh nhưng ánh mắt lại liếc tôi đầy ẩn ý.

Tôi mỉm cười, nuốt xuống sự ngán ngẩm, thong thả nói dối:

“Dạo này anh ấy đang khảo sát ở Đại học Hải Tân, để tìm hiểu nhu cầu khách hàng tiềm năng nên giả làm sinh viên cho dễ tiếp cận.”

Tôi cố làm ra vẻ ngốc nghếch si mê:

“Mẹ không thấy tổng giám đốc Lâm đích thân đi thực địa thế này… rất cuốn hút sao?”

Vẻ mặt mẹ chồng dịu lại đôi chút, nhìn tôi như trách yêu:

“Chỉ giỏi bênh chồng, mẹ cãi không lại con.”

“Không công bằng chút nào, mẹ ngay cả lúc giận vẫn đẹp thế này cơ mà.”

Tôi tiếp tục “nịnh” để hoàn thiện vai nàng dâu ngoan.

“Cái miệng như bôi mật, bảo sao con trai mẹ bị con dắt mũi.”

Mẹ chồng cười, rồi tuyên bố bắt đầu bữa tiệc.

Tôi vẫn cười dịu dàng, trong lòng lại thầm cổ vũ cho cô nữ sinh kia mau chóng “mẹ tròn con vuông” để tôi thoái vị.

Giờ tôi đã tích đủ vốn để rời đi, cũng diễn vai “bà Lâm quá lâu rồi.

“Đấy, con thấy chưa, mẹ chọn cho con dâu giỏi thế nào!”

Lâm Dự Bạch ôm vai tôi, nói với mẹ như khoe chiến tích, khiến bà chỉ biết liếc anh một cái đầy tao nhã.

Vì ngồi sát, tôi ngửi thấy mùi hương nhẹ từ anh — không phải mùi nước hoa nồng nàn của CoCo hay những cô khác, mà là Chanel Chance hồng. Cộng với cách ăn mặc hôm nay, anh hẳn vừa từ chỗ cô nữ sinh ấy tới đây.

Tôi nhếch môi, trong mắt càng lộ rõ nụ cười. Dường như ngày tôi được tự do đã rất gần.

Nghĩ vậy, tôi ăn ngon hơn hẳn.

Theo thông lệ, xong bữa tiệc sẽ về nhà cũ ngủ lại.

Bữa tối ở biệt thự Vạn Hoa, Nhiên Nhiên bình thản như mọi khi, yên tĩnh như một chú chuột chù thiền định.

Lâm Dự Bạch cúi đầu gõ laptop, dù che giấu nhưng vẫn lộ vẻ sốt ruột. Chắc chắn là đôi “tình nhân kẹo ngọt” kia không muốn xa nhau quá lâu.

Tôi đã chuẩn bị sẵn kịch bản để nếu anh kiên quyết không ở lại, sẽ đưa ra lý do hợp lý khiến mẹ chồng tin.

Quả nhiên, sau bữa tối, anh nói với mẹ có việc gấp ở công ty.

Mẹ chồng nheo mắt, cười kiểu “biết nhưng không nói”, rồi mới cho anh đi.

Khi bóng lưng anh khuất hẳn, bà quay sang tôi:

“Tri Vi, ‘bà Lâm chỉ có thể là con, hiểu chứ?”

Tim tôi hơi chùng xuống, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra cảm kích:

“Cảm ơn mẹ.”

Bà nhìn tôi thêm vài giây, rồi để người hầu dìu lên lầu.

Nhiên Nhiên có phòng riêng, đúng chín giờ là ngủ, nề nếp như ông cụ non.

Tôi tắm xong, nhìn số dư 5 triệu tệ trong tài khoản, tâm trạng tốt hẳn.

Vài ngày trước, tôi đã bán hết vàng trang sức anh tặng. Sắp tới sẽ bán nốt đống túi hàng hiệu ít dùng, chắc cũng thu thêm kha khá.

Nếu tôi thuận theo ý anh ly hôn, để anh cưới tình nhân, tôi tin vẫn sẽ nhận được khoản chia tay hậu hĩnh.

Chỉ còn vấn đề quyền nuôi con.

Với tư cách là con duy nhất của Lâm Dự Bạch, Nhiên Nhiên chắc chắn được nhà họ giữ lại… trừ khi cô nữ sinh kia sinh được con trai.

Nhưng cô ta vẫn còn học năm hai, chưa thể sớm kết hôn sinh con. Nghĩa là tôi còn ít nhất hai năm chờ đợi.

Tôi tắt điện thoại, thay đồ ngủ, vừa sấy tóc vừa tính toán kỹ lưỡng cách tận dụng khoảng thời gian này.

Vừa cất máy sấy, Lâm Dự Bạch bất ngờ ôm tôi từ phía sau.

Chưa kịp hỏi vì sao anh quay lại, những nụ hôn dồn dập đã phủ xuống cổ tôi.

Khi anh vào tắm, tôi tự nhủ đây là nghĩa vụ của một người vợ.

Mỗi năm, anh có một hai lần “hồi sinh” như thế, đột ngột thực hiện bổn phận chồng.

Nhưng không sao, mọi ấm ức và khó chịu, cuối cùng đều được số dư ngân hàng xoa dịu.

Ít ra tôi vẫn có tiền.

Tình yêu không thể ăn, nhưng tiền thì nuôi sống được.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)