Chương 3 - Cuộc Đời Không Còn Chịu Đựng
3
Còn bây giờ? Ai muốn hầu hạ thì đi mà hầu hạ.
________________
Đang giờ nghỉ trưa, em út Dụ Khả Linh bất ngờ kết bạn WeChat, gửi tấm ảnh mẹ nằm viện: “Mẹ nhập viện rồi, đều do chị làm bà tức giận đấy!”
Trong ảnh, mẹ tôi mặt mày hồng hào, vừa truyền dịch vừa… gặm táo. Tôi nhắn lại: “Táo trông tươi thế, bệnh viện nào đấy? Để chị mang giỏ trái cây qua.”
Ngay lập tức, Dụ Khả Linh vội vàng thu hồi tin nhắn.
Tan làm, vừa ra khỏi cổng công ty, đã thấy Dụ Tâm Vi dắt theo Tiểu Bảo chặn đường.
Năm năm không gặp, chị ta mắt thâm quầng, tóc uốn hỏng khô xơ như rơm. Tiểu Bảo thì nhõng nhẽo đòi kem, kéo đứt cả quai túi.
“Dụ Đàn!” Chị ta túm chặt tay tôi, “Mẹ nhập viện rồi, mày biết chưa?”
Tôi hất mạnh tay ra: “Thu hồi nhanh quá nên chưa kịp nhìn. Là bệnh viện Hiệp Hòa hay 301 thế?”
“Con…” Mặt chị đỏ bừng, tức giận gào lên: “Mẹ nuôi mày lớn bằng này mà mày lại…”
“Nuôi tôi?” Tôi bật cười lạnh. “Tiền bồi thường của bố, mẹ đưa hết cho Dụ Khả Linh mở tiệm thẩm mỹ. Nhà thì sang tên cho chị. Học phí đại học của tôi phải vay tín dụng sinh viên. Đừng có giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi nữa.”
Mấy câu này tôi đã kìm nén cả hai kiếp, hôm nay cuối cùng cũng nói ra.
“À, tiện đây, kết quả xét nghiệm ADN của Tiểu Bảo có rồi chưa?”
Câu hỏi như sét đánh khiến Dụ Tâm Vi sững sờ. Bởi đó chính là nỗi nhục lớn nhất của chị ta — Tiểu Bảo là con ngoài giá thú, người đàn ông kia chưa từng thừa nhận.
Tranh thủ lúc chị còn bàng hoàng, tôi nhanh chân đi về phía ga tàu điện. Sau lưng vang lên tiếng Tiểu Bảo khóc ré: “Con muốn ăn kem! Con muốn dì mua cho cơ!”
Hóa ra trong mắt mẹ và chị em, tôi chẳng khác nào cái máy rút tiền kiêm bảo mẫu không công.
Tối hôm ấy, khi tắm cho Thiên Thiên, con bé vui vẻ nói: “Mẹ ơi, hôm nay cô giáo khen con vẽ thỏ đẹp nhất lớp!”
“Thật à?” Tôi vừa vẩy nước lên người con vừa mỉm cười, “Mẹ cũng thấy Thiên Thiên giỏi nhất.”
“Cô còn bảo sẽ dán lên tường lớp cơ!” Đôi mắt con bé lấp lánh. Không còn là đứa trẻ rụt rè, cúi gằm mặt lẩm bẩm “Con chẳng làm được gì” như kiếp trước.
Thiệu Minh tựa vào khung cửa, mỉm cười: “Thứ bảy đưa con đi khu vui chơi mới mở nhé?”
“Vâng ạ!” Thiên Thiên vỗ nước tung tóe, “Con muốn cưỡi ngựa gỗ!”
Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rõ ràng — đây mới là cuộc sống mà tôi cần trân trọng.
Đêm muộn, điện thoại lại sáng. Mẹ tôi đổi số khác, gửi tin nhắn dài:
“Đàn Đàn, hôm nay mẹ nói hơi nặng. Thực ra trong ba chị em, mẹ tin con nhất. Chị cả thì chẳng ra gì, em út chỉ biết lo thân. Mẹ cũng khổ lắm, từ ngày bố con mất…”
Tôi chưa đọc hết đã xóa luôn.
Kiếp trước, tôi đã nghe đi nghe lại điệp khúc này hàng trăm lần. Hễ vắt kiệt tôi, bà lại ném cho một chút ngọt ngào, rồi tiếp tục bóc lột tàn nhẫn hơn.
Còn bây giờ? Tôi chẳng buồn diễn cùng nữa.
Hôm sau – thứ Bảy, đúng như hẹn, cả nhà ba người chúng tôi cùng đi khu vui chơi thiếu nhi.
Thiên Thiên mặc váy vàng nhạt, ngồi trên ngựa gỗ quay vòng, vẫy tay ríu rít về phía chúng tôi.
Thiệu Minh giơ máy ảnh chụp liên tục, còn tôi thì ôm lấy cây kẹo bông gòn mà con nhất định đòi mua.
Điện thoại trong túi rung lên. Tôi lấy ra nhìn – là Dụ Khả Linh:
“Mẹ được chẩn đoán nhồi máu não! Bác sĩ nói cần người chăm sóc lâu dài. Em và chị cả bàn rồi, chị vẫn là người cẩn thận nhất…”
Tôi bật cười, đưa điện thoại cho Thiệu Minh xem: “Nhanh nhẹn bàn bạc ghê chưa.”
Anh nhướng mày: “Vậy em định về không?”
“Có chứ.” Tôi cầm lại điện thoại, giơ lên chụp một tấm Thiên Thiên đang cười rạng rỡ trên vòng quay ngựa gỗ, rồi gửi cho Dụ Khả Linh, kèm dòng chữ:
“Không rảnh, đang bận chơi với Thiên Thiên.”
Gửi xong tôi tắt nguồn.
Đúng lúc ấy, nhạc vòng quay vang lên đoạn vui nhộn nhất, tiếng cười trong trẻo của con bé ngân vang như chuỗi chuông bạc.
Kiếp này, chẳng ai có quyền phá hỏng hạnh phúc của tôi nữa.
________________
Sáng thứ Hai, văn phòng ngập mùi cà phê và tiếng điện thoại reo liên hồi. Tôi đang chỉnh sửa báo cáo quý thì lễ tân gọi nội tuyến:
“Chị Dụ, có người tự xưng là chị gái chị đang gây ồn ào ở quầy lễ tân, nói mẹ chị nguy kịch.”
Ngón tay tôi khựng lại. Kiếp trước, đúng ngày này mẹ quả thật bị đột quỵ — khi đang gọi điện khoe khoang rằng bà ép tôi ly hôn thành công. Hôm đó tôi còn lúi húi trong bếp, phát hiện thì bà đã nằm dưới đất nửa tiếng.
Tôi thản nhiên đáp: “Bảo chị ta, giờ làm việc thì dùng số cá nhân gọi riêng.” Rồi dập máy, tiếp tục gõ bàn phím.