Chương 7 - Cuộc Đời Hách Gia Và Những Bí Mật

Có lẽ… là vì ta từng tận mắt chứng kiến kết cục của Tống di nương, trong lòng vẫn còn sợ hãi chưa tan.

Mười mấy năm sớm tối kề cận, thế mà khi tai vạ đến nơi, Hách lão gia chỉ quay lưng đi, nhắm mắt lạnh lùng nói một câu:

“Ác phụ.”

Bả vai Tống di nương chùng xuống trong thoáng chốc, nụ cười nhạt nhòa trên môi bà ta trộn lẫn nước mắt, nhìn chồng mà chỉ tay run rẩy:

“Người người đều nói là ta hèn hạ, cố tình trèo lên giường tỷ tỷ mình.

Nhưng không phải chính miệng ngươi, Hách Việt Đình, từng thề yêu ta, từng nói sẽ bỏ nương tử để cưới ta sao?”

“Đến khi tỷ tỷ chết rồi, ngươi lại sợ điều tiếng, muốn giữ danh tiết cho mình, liền quay lưng bỏ ta như cởi áo.

Hách Việt Đình, ngươi là kẻ ngụy quân tử, một mặt đổ mọi tội lỗi cái chết của tỷ tỷ lên đầu ta, một mặt vẫn đắm chìm trong dịu dàng nhỏ nhẹ của ta không rứt ra nổi.”

“Ta hối hận, thật sự rất hối hận.

Sớm biết thế này, ta thà không bước chân vào cửa Hách gia, để con ta cũng không phải sống cúi đầu uốn gối, làm người mà ngày nào cũng phải lấy lòng thiên hạ để được chấp nhận.”

Hách Trưng đứng lặng một bên, không còn nét cười thường ngày, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng Tống di nương bị áp giải đi, trơ trọi đến thê lương.

Dù đã bao năm trôi qua ta vẫn còn nhớ rõ ánh mắt đau đớn cùng tuyệt vọng của Tống di nương khi ngoái đầu nhìn con trai mình.

Ta cả đời ngu dốt, chẳng giỏi giang gì, càng không học được thói mềm mỏng khéo léo, uốn mình lấy lòng thiên hạ.

Ta cũng không muốn con cái mình phải chịu nhục, sống trái lương tâm, hèn mọn cầu cạnh người khác.

Vậy thì… thôi đi.

Ta cõng tay nải nhỏ, xe lừa thuê sẵn đã đợi ngoài cửa phủ.

“Phu nhân, mời lên xe.”

Ta vén màn xe, quay đầu nhìn lại cổng lớn nhà họ Hách.

Thoắt cái mười hai năm đã trôi qua như một giấc mộng dài.

Mà giờ, mộng nên tỉnh rồi.

Chiếc xe lừa lắc lư rời khỏi cửa thành.

16

Ta cố ý chọn lúc Hách Tầm không có mặt để lặng lẽ rời đi.

Không ngờ chàng lại đuổi theo thật.

Thiếu niên cao ráo tuấn tú, đứng chắn ngay đầu xe, nắm chặt dây cương, trên mặt phủ một tầng sương giận mỏng manh.

“Chu Đường, ngươi định đi đâu?”

Cha ta đã bán ta.

Phu quân ta không cần ta.

Ta có thể đi đâu đây?

Dường như chẳng nơi nào là chốn về cả.

Nhưng ta… ta nhớ mẫu thân.

Ta muốn về thăm bà một chuyến.

Vì thế, ta ngẩng đầu, hướng về phía chàng lớn giọng nói:

“Ta muốn về nhà rồi đó!”

Hách Tầm ngẩn người trong thoáng chốc, sau đó bước tới, nắm lấy tay ta:

“Chu Đường, đừng đùa nữa, theo ta về đi.”

Ta từ trên xe nhìn xuống chàng thiếu niên môi hồng răng trắng, ánh mắt ngân ngấn nước, trông như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi.

Rõ ràng… ta mới là kẻ bị người đời vứt bỏ.

Thế mà, chàng lúc nào cũng có cách khiến ta mềm lòng.

Ta quay mặt đi, mạnh mẽ giật tay mình ra.

“Ngươi về đi!”

Chàng xưa nay luôn quen được ta chiều chuộng, nhất thời không thể hiểu nổi.

Hách Tầm nhìn bàn tay hụt hẫng, rồi lại ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt đầy ủy khuất và tổn thương:

“Tại sao vậy, Chu Đường? Tại sao ngươi lại muốn đi?”

Ta mím môi, nhẹ giọng hỏi lại:

“Ngươi có biết tại sao ta lại đến bên cạnh ngươi không?”

Chàng lắc đầu.

Ta đem chuyện năm xưa đạo sĩ đoán mệnh, gả nữ tử mệnh tiện để trừ tai cho thiếu gia kể lại cho chàng nghe.

Hách Tầm vẫn ngơ ngác:

“Thì sao chứ? Chuyện đó liên quan gì đến việc ngươi phải rời đi?”

Ta học theo giọng điệu thường ngày chàng hay dùng để châm chọc người khác:

“Đại thiếu gia, giờ ngươi đã khỏe mạnh lớn lên đến mười sáu tuổi, ân tình báo đủ, nợ nần thanh toán xong ta đương nhiên phải đi thôi.”

Hách Tầm khẽ lặp lại một câu, như đang nghiền ngẫm:

“Tiền hàng thanh toán xong…?”

Rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi thay đổi.

“Vậy… bao năm qua ngươi đối tốt với ta, tất cả đều là giả dối?”

Ta cúi đầu, không đáp.

Chàng như bị tổn thương đến tột cùng, cả người khẽ run.

Ta gọi phu xe đi đường vòng, tránh chàng, tiếp tục lên đường.

Hách Tầm cứ đứng lặng nơi đó, ngẩn ngơ nhìn theo.

Ta dựa vào vách xe, siết chặt tay nải trong lòng, đến mức ngón tay in hằn vào thịt da.

Đột nhiên, từ phía sau vang lên tiếng hô tức giận của chàng:

“Chu Đường, ngươi dám đi, chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, nam hôn nữ giá, không còn liên can!”

Ta không quay đầu lại.

Vốn dĩ sau này… cũng sẽ không còn bất kỳ dây dưa gì nữa.

Xe lừa lọc cọc đi mất mười mấy ngày mới đến thị trấn nhỏ quê ta.

Ta cõng tay nải, từng bước từng bước quay về căn nhà cũ.

17

Phụ thân hình như đã quên mất mình từng có một đứa con gái lớn.

Ông ta say xỉn, ôm đầu ngẫm nghĩ hồi lâu mới lẩm bẩm:

“Phải rồi, hình như từng có một nữ nhi, đã bán đi rồi mà…”

Ta hỏi ông, mẫu thân đâu?

Muội muội đâu?

Ta tìm khắp nhà cũng chẳng thấy bóng dáng ai.

Ông đột nhiên nổi giận, gào lên:

“Đừng hỏi ta! Ta không biết!”

Sau đó, ta quỳ bên một nấm mồ nhỏ trơ trọi giữa gò đất hoang, đem cây trâm bạc mới mua, lặng lẽ chôn xuống.

Mẫu thân ta đã khổ cả một đời… giờ thì, rốt cuộc cũng không cần chịu khổ nữa rồi.

Nhị muội ngồi quỳ bên cạnh ta, đờ đẫn không nói gì.

Mặt mũi nàng bầm dập xanh tím, đều là do phụ thân đánh.

Tiểu muội đã bỏ trốn từ mấy năm trước.

Đêm hôm đó, khi phụ thân định gả nàng cho lão độc thân bên làng kế, nàng đã lén cùng người thương bỏ đi.

Ta hỏi nhị muội: “Sao muội không chạy?”

Nàng nhăn mặt, lí nhí đáp: “Không ai muốn cùng muội bỏ trốn cả.”

Ta đưa tay xoa đầu nàng.

Lúc nhị muội mới chào đời, biết lại là một đứa con gái, phụ thân mắt đỏ như máu, bế nàng xoay người bỏ đi.

Trời tháng Chạp giá buốt, đứa bé đỏ hỏn chưa kịp quấn tã, bị ông ta quẳng vào nơi núi hoang không một bóng người.

Chắc là đã sớm thành bữa cho lũ sói rừng.

Ta âm thầm bám theo, tháo áo ngoài quấn lấy nàng, rồi lặng lẽ quay về nhà.

Lần ấy, ta bị đánh đến đầu rách máu chảy.

Nhưng cuối cùng, nhị muội vẫn được giữ lại.

Có lẽ do bị lạnh, hoặc cũng có thể vì bị đập vào đất đá khi bị ném đi… từ nhỏ nàng đã không lanh lợi như người thường.

Khi ta cùng nhị muội trở về nhà, tay nải đã bị người ta lục tung, lật ngược cả đáy lên.

Bên trong vốn chẳng có gì đáng giá, chỉ là vài bộ y phục cũ.