Chương 16 - Cuộc Đời Đoạn Ly Hôn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Khóe môi Thẩm Thư Hòa bất giác nhếch lên, trong mắt ánh lên tia dịu dàng.

Trước đây, khi Lục Kỳ Niên đang vật lộn với khủng hoảng do Lâm Thư Đồng gây ra, Kỷ Duy đã thuê đội chuyên gia tâm lý trẻ em thâm nhập vào nhà họ Lục với tư cách tư vấn.

Nhân lúc bảo mẫu và an ninh lơi lỏng, họ lặng lẽ đưa An An đi, lên chuyến bay riêng đến California.

Ngày An An về đến nơi, cô ôm con khóc đến đứt từng khúc ruột.

Giờ đây, mọi thứ đã yên ổn. Cuộc sống này — yên bình, ấm áp, không còn sóng gió — chính là điều cô hằng mong ước.

Cô bước tới, đón An An từ tay Kỷ Duy, dịu dàng xoa mái tóc mềm của con.

“An An, con thấy vui khi sống ở đây không?” cô hỏi khẽ.

An An gật đầu lia lịa, má ửng đỏ, vòng tay ôm cổ mẹ, hôn một cái lên má cô.

Tim Thẩm Thư Hòa khẽ run, vô thức buột miệng:

“Vậy… con còn nhớ ba không?”

Nét cười trên mặt An An chợt thu lại, cậu bé liếc sang Kỷ Duy với ánh mắt dịu dàng, rồi nghiêm túc nhìn mẹ, nói nhỏ:

“Mẹ ơi, con thích chú Kỷ… mình có thể để chú làm ba của con được không?”

Lời ngây thơ như dao nhỏ cắt vào tim. Thẩm Thư Hòa ôm con chặt hơn, không trả lời, chỉ thấy mắt cay cay.

Một năm sau, công ty luật của Kỷ Duy chính thức gõ chuông niêm yết tại phố Wall, trở thành kỳ lân mới nổi trong giới luật sư người Hoa toàn cầu.

Tháp rượu champagne lấp lánh ánh đèn, giữa khung cảnh sang trọng ngập tràn các nhân vật ưu tú từ khắp nơi trên thế giới.

Là một trong những nhà sáng lập, Thẩm Thư Hòa đứng cạnh Kỷ Duy, đón nhận lời chúc tụng từ bốn phương tám hướng.

Bữa tiệc dần đến cao trào, Kỷ Duy được mọi người đẩy lên sân khấu.

Anh cầm micro, cảm ơn các vị khách và đội ngũ, cuối cùng ánh mắt dịu dàng dừng lại nơi cô.

Cả hội trường lặng như tờ, ai cũng cảm nhận được điều sắp xảy ra.

Kỷ Duy bước xuống, từng bước đi đến trước mặt Thẩm Thư Hòa, quỳ một chân xuống, mở ra một chiếc hộp nhung…

Trong hộp nhung là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh chói mắt.

“Thư Hòa, những ngày ở bên em là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời anh. Anh hy vọng có thể kéo dài niềm hạnh phúc ấy đến 50 năm sau, thậm chí lâu hơn nữa.”

Anh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy yêu thương.

“Em có đồng ý… lấy anh không?”

“Đồng ý đi! Đồng ý đi!” — đám đông xung quanh bắt đầu hò reo, tiếng vỗ tay vang dội cả hội trường.

An An cũng hào hứng kéo váy Thẩm Thư Hòa, đôi mắt to long lanh lấp lánh như sao.

“Mẹ ơi! Mẹ đồng ý đi với chú Kỷ đi mà!”

Mắt Thẩm Thư Hòa dần ướt, bao ký ức suốt một năm qua tràn về.

Cô chậm rãi đưa tay ra, định mở lời thì—

“Tôi không đồng ý!”

Một giọng nói sắc lạnh xé tan bầu không khí hân hoan.

Đám người tự động dạt sang hai bên, nhường ra một lối đi.

Lục Kỳ Niên đứng đó.

Anh giống như một con sói đơn độc, đã săn mồi suốt một năm dài nơi hoang dã, kiệt sức nhưng vẫn cắn răng sống sót chỉ vì một niềm tin duy nhất. Ánh mắt anh khóa chặt vào Thẩm Thư Hòa.

m nhạc ngưng bặt, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về ba người.

Cơ thể Thẩm Thư Hòa khẽ run, ngọn lửa oán hận bị chôn sâu trong tim như bùng cháy dữ dội.

Kỷ Duy lập tức kéo cô và An An ra sau lưng mình, nét mặt trầm xuống.

Ánh mắt Lục Kỳ Niên lướt qua Kỷ Duy: “Thư Hòa… đừng đồng ý.”

Đáp lại anh, là hành động dứt khoát của Thẩm Thư Hòa.

Cô lấy chiếc nhẫn từ trong hộp của Kỷ Duy, đeo lên ngón áp út.

Sau đó, cô giơ bàn tay lên, quay sang nhìn Kỷ Duy, kiên định nói:

“Kỷ Duy, em đồng ý lấy anh.”

Cơ thể cao lớn của Lục Kỳ Niên chao đảo dữ dội, như có ai vung búa đập mạnh vào ngực anh.

Anh nhìn chiếc nhẫn ấy — chói mắt đến mức khiến người ta rơi lệ vì đau đớn.

“An An…” Giọng anh khàn đặc, như níu kéo tia hy vọng cuối cùng, ánh mắt hướng về cậu bé đang núp sau lưng Kỷ Duy, chỉ lộ nửa khuôn mặt, “Con lại đây với ba… là ba đây…”

An An rụt rè thò đầu ra, nhìn anh một cái.

Gương mặt giống hệt anh năm xưa, nhưng trong ánh mắt lại không có nhớ nhung hay ngưỡng mộ, chỉ toàn là đề phòng.

An An siết chặt lấy chân Kỷ Duy, dúi đầu vào, lắc đầu liên tục.

“Lục Kỳ Niên,” giọng Kỷ Duy lạnh lùng, “nếu anh không muốn mất hết thể diện, thì tự mình rời đi.”

Anh ra hiệu cho bảo vệ ở gần đó.

Hai nhân viên an ninh cao lớn lập tức bước tới, đứng hai bên áp sát Lục Kỳ Niên.

“Cút đi!” Lục Kỳ Niên vùng ra khỏi vòng kiềm chế, mắt đỏ ngầu, gầm lên: “Mày là cái thá gì mà dám cướp vợ con tao?!”

Kỷ Duy càng chắn chắn hơn, bảo vệ Thẩm Thư Hòa và An An phía sau: “Thư Hòa và An An, giờ là gia đình của tôi.”

“Gia đình?” Lục Kỳ Niên nhắc lại, bật cười như phát điên.

Bảo vệ lại xông tới, chuẩn bị áp giải anh ra ngoài.

Không ai ngờ điều xảy ra tiếp theo—

Lục Kỳ Niên đột ngột rút ra một khẩu súng lục màu đen từ trong áo vest. Dưới ánh đèn, họng súng lạnh lẽo lóe lên ánh sáng chết chóc, nhắm thẳng vào giữa trán Kỷ Duy.

“Tôi xem ai dám động!”

Tiếng la hét hoảng loạn vang lên khắp hội trường, khách khứa vội vã chạy tán loạn, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)