Chương 6 - Cuộc Đổi Chác Định Mệnh
“Tâm Nghiên, hôm nay mẹ và ba con đã đi đăng ký ly hôn rồi. Tập đoàn Mộng Hữu cũng gửi lời mời phỏng vấn, mẹ thật không ngờ, 37 tuổi rồi mà họ vẫn chịu cho mẹ cơ hội.”
“Mẹ, 37 tuổi thì có sao đâu. Mộng Hữu là doanh nghiệp thân thiện với phụ nữ, rất nhiều nhân viên đều trên 40, trong đó không ít người là mẹ toàn thời gian quay lại làm việc. Mẹ đi rồi sẽ hiểu.”
“Mẹ… mẹ ba năm không đi làm, không biết còn được không.”
“Mẹ cứ yên tâm, Mộng Hữu có đào tạo nhập môn, phòng nhân sự sẽ dựa vào kết quả đào tạo để quyết định mẹ làm việc hay tiếp tục học. Nếu mẹ không phù hợp với vị trí ban đầu, họ sẽ sắp xếp công việc khác dựa vào sở trường của mẹ.”
“Thật sao?” Mẹ cuối cùng cũng có thêm tự tin, gắp cho tôi mấy miếng sườn kho: “Tâm Nghiên, con vừa phải chịu áp lực học hành, lại còn giúp mẹ hỏi han chuyện công việc, mẹ thấy áy náy quá.”
Tôi cúi mắt, thực ra tôi chẳng làm gì nhiều, chỉ là những thông tin này tôi buộc phải học từ Tô Uyển mà thôi.
Nhắc đến Tô Uyển, tôi lại nghĩ đến Trần Tâm Nghiên đang bị giam, vội vàng đổi chủ đề:
“Mẹ, trước kia mẹ không dám ly hôn, nhưng giờ thật sự ly hôn rồi mẹ có thấy không đáng sợ không? Trở lại làm việc cũng chẳng đáng sợ, chỉ cần bước ra bước đầu tiên, con đường sẽ sáng ra.”
Mẹ gật mạnh: “Con nói đúng. Mẹ thật sự phải làm gương cho con và Thanh Thanh. Hôn nhân sai lầm thì không cần tiếc nuối, dù gần bốn mươi, mẹ vẫn có cơ hội sửa sai. Vì các con, mẹ chẳng có gì không thể buông.”
Chỉ vì con thôi sao.
Thực ra tôi muốn nói, sự thay đổi ấy cũng có thể là vì chính mẹ.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi lại nhớ đến Tô Uyển.
Tôi có thể hiểu sự kiên cường và áp lực của mẹ đi làm, cũng hiểu sự vất vả và hy sinh của mẹ toàn thời gian. Nhưng tôi mãi mãi không thể hiểu Tô Uyển – bà chẳng chịu bỏ thời gian ở bên tôi, lại luôn muốn kiểm soát tôi từng chút một, thật sự bệnh hoạn cực đoan.
22
Ăn cơm xong, tôi mở điện thoại, tiện tay lướt video ngắn.
Vừa hay đụng phải buổi livestream buổi đấu giá từ thiện bên hồ của Mộng Hữu, tôi sững người.
Không phải vì sự kiện thường niên vốn diễn ra vào mùa đông nay lại được tổ chức sớm hơn nửa năm, mà vì Tô Uyển không chỉ dẫn Trần Tâm Nghiên cùng tham dự, còn cho phép cô ta tự do trả lời phỏng vấn.
Trần Tâm Nghiên mặc chiếc váy cao cấp mới nhất từ nước ngoài về, tựa như thiên nga cao quý, trông chẳng khác gì một đôi mẹ con hòa hợp.
Tôi nhíu mày, điều đó là không thể.
Quả nhiên, khi đang tao nhã trả lời, Trần Tâm Nghiên bất ngờ giật lấy micro của MC.
Cô ta bước xuống sân khấu bằng đôi giày cao gót, hét lớn: “Tô Uyển, bà đúng là một kẻ điên không hơn không kém!”
Các phóng viên nghe mùi giật gân lập tức xông đến: “Tiểu thư Tô, sao cô lại mắng Chủ tịch Tô là điên? Bà ấy là mẹ cô mà.”
“Bà ta không phải mẹ tôi! Bà ta chính là kẻ điên!”
“Các người nhìn đi, sẽ biết bà ta điên đến mức nào!”
Trần Tâm Nghiên vén váy, lộ ra cổ chân bị khóa một chiếc vòng điện tử gắn định vị, rồi kéo tay áo lên, trên cánh tay còn dán thiết bị theo dõi đường huyết.
Ngay cả đường huyết cũng phải giám sát theo thời gian, chẳng trách ép cô ta phát điên.
“Ba ngày liên tiếp, Tô Uyển nhốt tôi trong căn phòng không cửa sổ gọi là phòng sám hối, bắt tôi xem toàn bộ đoạn phim ghi lại cuộc đời sau mười tuổi của tôi, không xem xong thì không được ăn ngủ. Nhưng số video đó cộng lại đến hơn ba nghìn tiếng, làm sao xem nổi? Bà ta muốn bức tôi phát điên, thậm chí muốn tôi chết!”
Phóng viên nghe xong đều xôn xao, ống kính đồng loạt chĩa về phía Tô Uyển:
“Chủ tịch Tô, lời tiểu thư nói có thật không?”
“Tập đoàn Mộng Hữu luôn lấy phụ nữ làm trung tâm, hành vi của bà có phải là bạo hành con gái chưa thành niên không?”
23
Đối diện với truy vấn của phóng viên, Tô Uyển mỉm cười nhạt:
“Thứ nhất, con gái tôi sinh ngày 31 tháng 1 năm 2007, đã trưởng thành. Thứ hai, tuổi dậy thì vốn dĩ sẽ có tính phản nghịch, con gái tôi cũng không ngoại lệ.”
Không ngờ Tô Uyển lại nhẹ nhàng phủi đi như thế, Trần Tâm Nghiên lập tức giơ micro phản bác:
“Tô Uyển, đây không phải phản nghịch. Chỉ trong ba ngày, tôi đã sắp sụp đổ. Có bà mẹ nào bình thường lại gắn camera khắp nhà để giám sát con? Có bà mẹ nào lại đặt ra một trăm hai mươi mốt điều quy định cho con? Có bà mẹ nào ép con dùng máy dò nói dối, còn bắt chấp nhận thôi miên? Có bà mẹ nào đem những thất bại, lỗi lầm, nỗi sợ và nước mắt của con gái mình cắt ghép thành video, rồi phát đi phát lại mỗi khi con không nghe lời?”
Nói đến cuối, giọng cô ta run rẩy: “Tô Uyển, bà không bình thường, bà là ác quỷ, bà nên đi gặp bác sĩ tâm thần!”
“Nhược Mộng, người nên đi khám là con. Trong báo cáo tâm lý của bác sĩ Hứa, con đang có xu hướng tự sát nghiêm trọng.”
Tô Uyển liếc mắt với trợ lý Hà, anh ta lập tức dẫn theo bảo vệ tiến về phía Trần Tâm Nghiên.
Cô ta cố cầu cứu phóng viên và khách dự tiệc, nhưng đây là địa bàn của Tô Uyển, chẳng ai chịu giúp.
Tôi từng thử vạch trần Tô Uyển là kẻ cuồng kiểm soát trước mặt mọi người, nhưng vô ích. Bà giỏi nhất là bức ép tinh thần.
Tôi không có bằng chứng thực tế để buộc tội bà bạo hành, đa phần mọi người cũng chẳng tin người phụ nữ luôn kêu gọi hỗ trợ lẫn nhau lại bệnh hoạn đến thế.
24
Rất nhanh, trong livestream, hình ảnh Trần Tâm Nghiên vừa phẫn nộ vừa bất lực bị trợ lý Hà ép đến đường cùng.
“Tô Uyển, tôi thà chết cũng không về với bà!”
Nói rồi cô ta ném micro, trong bộ váy cao cấp ao ước bấy lâu, nhảy xuống hồ, liều mạng bơi về phía đối diện.
Nhưng tôi biết, cô ta sẽ không thoát được.
Bị bắt lại, Tô Uyển nhất định sẽ dùng cách tàn nhẫn hơn để khiến cô ta phục tùng.
Những quy trình ấy tôi quá quen thuộc, chỉ cần nghĩ đến đã lạnh buốt sống lưng.
“Bé con, sao lại khóc thế?”
Mẹ Tâm Nghiên thấy tôi khác lạ, vội buông đĩa hoa quả.
Bà lau nước mắt nơi khóe mi tôi, dịu dàng ôm tôi vào lòng: “Có phải áp lực học hành quá lớn không? Nói với mẹ đi, mẹ sẽ cùng con tìm cách.”
Một câu nói rất bình thường, nhưng giọng nói dịu dàng và ánh mắt lo lắng lại như chất xúc tác, khiến tôi vỡ òa, dụi vào ngực bà khóc như một đứa trẻ.
“Không… không phải áp lực học hành. Con chỉ thấy… mình bây giờ thật hạnh phúc.”
Đám mây đen từng phủ kín bầu trời giờ đã bị Trần Tâm Nghiên gánh đi. Thế giới của tôi, từ nay sẽ không còn mưa nữa.
25
Quả nhiên như tôi đoán, vụ nhảy hồ của Trần Tâm Nghiên chẳng làm ảnh hưởng lớn đến buổi tiệc hôm đó.
Tô Uyển nhanh chóng lấy scandal bao nuôi một minh tinh để dập sóng, hot search chẳng hề có tên Tô Nhược Mộng, cũng chẳng ai quan tâm đến cô con gái công khai phản kháng mẹ mình đã đi đâu.
Thi thoảng có người để ý, cũng chỉ là mắng chửi Trần Tâm Nghiên:
【Tô Nhược Mộng bị ngáo đá à? Livestream tự bôi nhọ mẹ mình?】
【Nghe nói Tô Uyển yêu cầu bản thân rất cao, tất nhiên cũng nghiêm khắc với con. Đó là chuyện bình thường. Không đánh không chửi, ăn mặc đầy đủ, Tô Nhược Mộng việc gì phải nhảy hồ tự tử?】
【Tôi thấy bà ta nuôi con gái phí công rồi. Sau này giao Mộng Hữu cho nó chắc chắn sẽ thua nhà Hách.】
Trước kia đọc những lời cay nghiệt này, tôi luôn giả vờ như không thấy. Nhưng hôm nay, tôi trả lời một câu:
【Tô Uyển mua cho Tô Nhược Mộng đồ hiệu cả trăm vạn, cho nó cuộc sống người thường không bao giờ với tới. Vậy mà nó không biết ơn, quả thật đáng chết.】
Rồi tôi lặng lẽ tắt điện thoại, quay về ôn bài.
Tôi thật sự không thể đồng cảm với Trần Tâm Nghiên, bởi tất cả hôm nay đều do chính cô ta chọn.
Nhưng tôi lại rất muốn biết rốt cuộc số phận cô ta sẽ đi đến đâu.
Thế là tôi lén lút gia nhập nhóm fan cứng của Tô Uyển.