Chương 8 - Cuộc Đời Bí Ẩn Của Người Vợ Nhát Gan
Đội trưởng vỗ nhẹ vai tôi:
“Đưa người bị thương đi cấp cứu trước đi, chuyện còn lại để bọn tôi lo.”
Khi quay người, tôi thấy Tô Vi Vi co rúm lại trong góc, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Tôi bước đến gần, giơ tay tát thẳng vào mặt cô ta một cái rõ đau.
“Cái tát này, thay mặt Phó Nghiễn Hành.”
Tôi lạnh lùng nói:
“Cút. Và đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cô nữa.”
Cô ta ôm mặt, cuống cuồng bỏ chạy như chuột.
Đèn phẫu thuật trong phòng cấp cứu bật suốt ba tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, bác sĩ bước ra, nói:
“Mảnh đạn chỉ cách tim một centimet, nhưng may mà ca mổ rất thành công.”
Phó Nghiễn Hành được chuyển vào phòng hồi sức đặc biệt.
Tôi ngồi ở ghế dài ngoài hành lang, vết thương trên vai vẫn còn âm ỉ đau.
Vừa mới nhắm mắt lại một lúc thì tiếng bước chân dồn dập vang lên.
“Con trai tôi đâu rồi?!” – Giọng bà Phó nghẹn ngào, run rẩy.
Ông Phó bước sát phía sau, mặt tối sầm, đầy giận dữ.
Tôi đứng dậy, chặn trước mặt họ:
“Ca mổ vừa kết thúc, anh ấy cần nghỉ ngơi.”
“Tránh ra!” – Bà Phó toan đẩy tôi ra, nhưng bị tôi chắn lại, không nhúc nhích nổi.
Tôi nhìn họ, giọng bình tĩnh:
“Ba năm trước, tàu Viễn Hàng của Phó Thị Vận Tải, mỗi tháng rời cảng vào rạng sáng ngày 15. Hàng của bọn buôn ma túy, là do các người vận chuyển đúng không?”
Tiếng khóc của mẹ Phó lập tức im bặt.
Đồng tử của ông Phó co rút:
“Cô… cô đang nói linh tinh gì vậy?!”
“Tôi cần nói rõ hơn nữa không?”
Tôi tiến lên một bước:
“Các người đã bị giám sát từ lâu rồi!”
Ông Phó lùi lại loạng choạng, bà Phó thì ngã sụp xuống đất:
“Không… không thể nào…”
“Không thể nào gì cơ?” – Một giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng tôi.
Phó Nghiễn Hành không biết đã tỉnh từ khi nào, khuôn mặt tái nhợt, tựa người vào khung cửa.
“Chuyện họ nói… là thật sao?”
“Con à, nghe ba giải thích…”
“Có đúng không?!”
Phó Nghiễn Hành ho dữ dội, nghẹn ngào.
Bà Phó lập tức quỳ sụp trước mặt tôi, nắm chặt lấy vạt áo tôi:
“Thanh Loan, xem như chúng tôi đã nuôi cô ba năm nay… Cho chúng tôi một cơ hội được không?”
Ông Phó cũng run giọng nói:
“Chúng tôi sẵn sàng chuyển nhượng toàn bộ cổ phần Phó thị cho cô, chỉ cần cô tha cho chúng tôi.”
“Bao nhiêu tiền cũng được, cô ra giá đi!” – Bà Phó bật khóc nức nở, bổ sung.
“Chúng tôi sẽ rời khỏi đất nước ngay trong đêm nay, không bao giờ quay lại nữa!”
Phó Nghiễn Hành vẫn dựa vào khung cửa, giọng khàn khàn:
“Ba mẹ… thật sự là…?”
“Con ơi! Tất cả những gì chúng ta làm… đều vì cái nhà này!”
Ông Phó rơi nước mắt:
“Mấy chuyện làm ăn đó… cũng là bị người ta ép buộc!”
Tôi nhìn họ, giọng vẫn đều đặn:
“Vậy những cảnh sát phòng chống ma túy đã hy sinh, các người định dùng bao nhiêu tiền để chuộc lại?”
Bà Phó mặt trắng bệch.
Phó Nghiễn Hành nhắm nghiền mắt, đầy đau đớn.
Lúc đó, tiếng bước chân vang lên từ hành lang.
Đội trưởng xuất hiện cùng vài cảnh sát.
Ông bà Phó như sụp đổ hoàn toàn, ngồi bệt xuống sàn, không còn phản kháng.
Phó Nghiễn Hành nhìn theo bóng cha mẹ bị dẫn đi, nhẹ giọng nói với tôi:
“Xin lỗi.”
9
Anh ta từ từ trượt xuống, ngồi bệt dưới sàn.
Tôi cúi người định đỡ, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng gạt tay tôi ra:
“Cho tôi yên tĩnh một lát.”
Anh vùi mặt vào lòng bàn tay, bờ vai khẽ run lên.
Tôi đứng cuối hành lang, lặng lẽ nhìn người đàn ông từng phóng túng, ngạo mạn… lần đầu tiên để lộ sự yếu đuối.
Tập đoàn Phó thị sụp đổ trong im lặng.
Tin tức chỉ viết vài dòng ngắn ngủi, nói rằng họ bị điều tra do vi phạm nghiêm trọng pháp luật trong kinh doanh.
Không có chi tiết, không có phân tích chuyên sâu — giống như một viên đá nhỏ ném xuống mặt hồ, gợn sóng rồi lại phẳng lặng.
Thỉnh thoảng tôi lướt thấy tài khoản mạng xã hội của Tô Vi Vi.
Cô ta dường như đã “vượt qua cú sốc ấy, thậm chí biến trải nghiệm đó thành công cụ khoe mẽ.
Cô ta bắt đầu lấy danh nghĩa “người từng trải” để kể lại “trận chiến súng đạn” đêm đó, mô tả sống động như phim hành động.
Cô ta viết mình đã dũng cảm, mưu trí ra sao, khiến nhiều người không biết sự thật trầm trồ, tung hô.
Cô ta có vẻ khôn hơn chút, tuyệt nhiên không nhắc tới cái tên “Thanh Loan”, cũng không hề đăng ảnh nào liên quan đến tôi.
Có lẽ cô ta nghĩ, chỉ cần không nói toạc ra, thì sẽ vẫn an toàn.
Nhưng cô ta quên mất — với những cặp mắt trong bóng tối, bất kỳ mảnh vụn thông tin nào liên quan đến đêm đó, đều có thể trở thành dấu vết để lần theo.
Sau đó, nghe nói cô ta mất tích.
Rồi dần dần, có vài lời đồn rùng rợn lan truyền trong một phạm vi nhỏ.
Người ta nói cô ta chết rất thê thảm, khi được tìm thấy thì… đã không còn hình dạng con người.
Có tin đồn là do đám buôn ma túy còn sót lại làm.
Bọn chúng lần theo từng chi tiết trong mấy bài khoe khoang của cô ta trên mạng, chính xác lần ra nơi ở.
Rồi dùng cách tàn bạo nhất để tra tấn cô ta, ép khai mọi thứ, có lẽ là để trả thù, cũng có thể là muốn moi thêm thông tin về tôi.
Có lẽ đến giây phút cuối cùng, Tô Vi Vi mới thật sự hiểu được — có những lời, không phải cứ mở miệng là nói được.
Cô ta tưởng chỉ cần xoá ảnh của tôi là xong, mà không biết bản thân đã trở thành cái bia sống sáng rực giữa bóng tối.
Sau khi chuyện nhà họ Phó khép lại, tôi và Phó Nghiễn Hành làm thủ tục ly hôn.
Mọi thứ diễn ra rất yên lặng.
Anh ấy không nói nhiều, chỉ chuyển toàn bộ tài sản còn lại — hợp pháp — sang quỹ phòng chống ma túy và quỹ hỗ trợ gia đình cảnh sát hy sinh.
Sau đó, anh chỉ mang theo một ba lô gọn nhẹ, đến vùng núi xa xôi dạy học ở trường tiểu học.
Trước khi đi, anh ghé thăm tôi một lần.
Gầy hơn trước, da sạm đi, nhưng ánh mắt đã yên tĩnh hơn rất nhiều.
Anh nói:
“Thanh Loan, xin lỗi.”
Là xin lỗi vì tội lỗi của gia đình anh.
Tôi khẽ lắc đầu, không nói gì.
Có những con đường, chỉ có thể bước một mình.
Sau khi anh rời đi, tôi cũng chuyển nhà.
Nhà mới bài trí rất đơn giản, trên bức tường trắng tinh chỉ treo đúng một thứ duy nhất — một chiếc huy hiệu cảnh sát được niêm phong cẩn thận trong túi vật chứng trong suốt, viền đã trầy xước, còn dính vết máu khô không thể rửa sạch.
Đó là huy hiệu mà Hoài Cẩn đeo khi hy sinh.
Tôi treo nó cạnh cửa sổ, ngay trước bàn làm việc.
Mỗi sớm mai, ánh nắng đầu tiên luôn chiếu thẳng vào đó, phản chiếu thành một vầng sáng nhạt dịu.
Là nơi tôi có thể nhìn thấy chỉ bằng một cái ngẩng đầu.
Bên dưới ánh sáng ấy, là người tôi yêu nhất đời.
Là quá khứ tôi vĩnh viễn không thể quên, và cũng không cần phải quên.