Chương 4 - Cuộc Đấu Giá Đáng Sợ

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Ai biết ông có mang tôi về rồi lại lén bán tôi nữa không?”

Bố tôi nghiến răng:

“Chưa đủ mất mặt sao? Tôi sẽ không bán con nữa.”

“Không được. Viết giấy cam kết đi — cam đoan không bán nội tạng, không bán tôi.”

Thấy ông không chịu, tôi nằm lăn ra đất.

Bị ánh mắt kỳ lạ của mọi người nhìn chằm chằm, bố tôi đành nghiến răng viết cho tôi một bản cam kết.

“Được chưa?”

Tôi cất kỹ giấy cam kết, hài lòng gật đầu:

“Tôi đi với ông, nhưng ông phải chờ tôi một lát.”

Thấy ông chưa hiểu, tôi chỉ vào hai tờ giấy còn lại trong tay người điều khiển, cười toe toét:

“Quy định ở đây là, đã đưa hàng thì không thể rút lại. Tôi phải đợi buổi đấu giá kết thúc.”

Phụt!

Tôi hình như thấy ông trào máu rồi đấy.

Ông nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, nhưng tôi chẳng rảnh để để ý.

Vì bảo bối tiếp theo của tôi bắt đầu lên sàn rồi.

Lần này là một bí mật động trời của nhà họ Chu.

“Tiền Đa Đa có bằng chứng cho thấy huyết thống của nhà họ Chu bị nhầm lẫn.

Cô ấy có thể chứng minh anh trai không phải là anh trai, giả thiên kim cũng không phải là giả.”

Lời này vừa dứt, cả hội trường sửng sốt.

“Tiền tiểu thư, cô có ý gì vậy?”

“Ý trên mặt chữ thôi. Mọi người cứ đấu giá đi, đảm bảo kết quả sẽ khiến các vị hài lòng.”

Ngay cả mấy video riêng tư của anh tôi mà còn bán được giá cao,

bí mật giới hào môn như thế này chắc chắn càng có giá.

Quả nhiên, vừa mở miệng rao hàng đã có người giơ bảng:

“Năm mươi triệu.”

“Sáu mươi triệu.”

“Tám mươi triệu…”

Thấy giá sắp vượt mốc một trăm triệu, tôi quay sang nhìn Chu Thánh An, nhẹ nhàng nói:

“Anh không muốn biết thân thế của mình à?

Hay là anh muốn làm người cuối cùng biết,

sau khi chuyện đã lan khắp nơi?”

“Anh chắc là có tiền riêng chứ? Không đủ thì tôi cho vay.”

Lời này vừa ra, cả hội trường trầm trồ khen ngợi:

“Cô ấy đúng là cứu tinh của nhà họ Chu.”

“Trong lúc nguy cấp còn muốn giúp gia đình mình.”

Thế nhưng Chu Thánh An lại không nhận tình cảm đó, lập tức điểm thiên đăng.

Nhưng có ai cho anh ta cơ hội đâu?

Bố tôi vừa mới điểm thiên đăng mua tôi về, nhà họ Chu đâu phải không có tiền.

Mấy trăm triệu chẳng là gì với họ.

Người khác vẫn tiếp tục nâng giá. Chu Thánh An bắt đầu hoảng loạn.

Anh ta nhìn bố tôi cầu cứu — nhưng bố tôi còn hoảng hơn anh ta.

Tôi tốt bụng gợi ý cho họ:

“Suy cho cùng thì cũng tại Chu Vãn Vãn,

cô ấy xinh đẹp thế, đưa đi hầu hạ mấy cậu ấm nhà giàu, không phải là có tiền ngay sao?”

Ánh mắt u tối của bố tôi thoáng lóe sáng, nhưng vẫn không nỡ.

Mẹ tôi thì lại dứt khoát đứng ra:

“Vãn Vãn, con phải giúp anh con, không thể hủy hoại anh mình được.”

Cái gì mà huyết thống, cái gì mà thương yêu —

làm sao so được với đứa con trai trưởng?

Chu Vãn Vãn hoảng loạn lắc đầu, khóc lóc cầu xin:

“Mẹ ơi, con không thể làm vậy đâu… Con còn chút tiền, con đưa ra, xin mẹ đừng như vậy.”

Nhưng mẹ tôi đã quyết tâm rồi:

“Các vị, con gái tôi vẫn còn là xử nữ, nếu ai đồng ý…”

“Tôi đồng ý! Chu Phu nhân, tôi trả một triệu, để mở hàng cho tiểu thư nhà cô!”

“Tôi hai triệu!”

“Tôi ba triệu!”

Cả hội trường tranh giành kịch liệt, Chu Vãn Vãn mặt cắt không còn giọt máu.

Cô ta tuyệt vọng nhìn sang Chu Thánh An.

Chu Thánh An lập tức rút ra cả xấp sổ đỏ:

“Đây là toàn bộ tài sản của tôi và 60% cổ phần nhà họ Chu!

Mấy người chắc chắn muốn tranh với tôi à?”

Bố mẹ tôi kinh ngạc, định ngăn cản nhưng đã quá muộn.

Sau khi xác nhận, Chu Thánh An đấu giá mười tỷ.

Trừ phi có ai cao hơn, nếu không thì anh ta sẽ được quyền điểm thiên đăng.

Lý thiếu đang định đấu tiếp, nhưng thấy ánh mắt tôi thì dừng lại.

Chu Thánh An như ý giành được bảo bối kia của tôi.

Anh ta cố nén, nhưng cuối cùng vẫn mở ra xem.

Vừa đọc xong nội dung bên trong, cả người anh ta chết lặng tại chỗ.

“Không thể nào…”

Người nhà họ Chu không hiểu gì.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)