Chương 7 - Cuộc Chiến Với Hàng Xóm Khó Chịu
“Bà chị, xem rõ tình hình giùm cái.”
“Giờ ngoài tôi ra, ai dám mua nhà chị?”
“Một triệu, tiền mặt, sang tên luôn ngày mai. Đồng ý thì ký hợp đồng ngay.”
“Không đồng ý? Vậy thì cứ ở tiếp đi. Dù sao tụi tôi cũng ở lâu dài, sau này tha hồ ‘giao lưu tình cảm’.”
Chị Lưu nhìn đống bồ đào vỡ vụn, lại nhìn đám người trong phòng mặt mày hung tợn.
Bà ta nhớ lại chuỗi ngày bị hành hạ, nhớ ánh mắt hoảng loạn của con trai, nhớ những cơn ác mộng hằng đêm.
Tuyến phòng ngự cuối cùng của bà ta, sụp đổ hoàn toàn.
“Bán… tôi bán…”
Bà ta ngồi bệt xuống đất, gào khóc như thể mất cả thế giới.
Đó là nước mắt của hối hận, cũng là nước mắt của tuyệt vọng.
Chị ta không ngờ, chỉ vì muốn chiếm chút lợi vặt hai mươi centimet, cuối cùng lại mất toi một triệu, suýt nữa mất luôn nửa cái mạng.
Tham lam quả đúng là con đường tắt dẫn xuống địa ngục.
Ngày chị Lưu dọn đi là một ngày u ám.
Bà ta rời đi trong bộ dạng thê thảm, y như cái hình ảnh mà ngày xưa bà từng mơ tôi sẽ ra đi như vậy.
Không ai tiễn, không ai chào.
Chỉ có đám đàn em của anh Bưu đứng trước cửa đốt một tràng pháo, nói là “tiễn ôn thần”.
Giữa tiếng pháo vang dội, chị Lưu cúi rạp người, lặng lẽ chui vào chiếc xe chuyển nhà cũ kỹ, chẳng dám ngoái đầu lại.
Nghe đâu con trai chị vì chuyện này mà mất mặt nơi công sở, cuối cùng đành xin điều chuyển về vùng sâu vùng xa để làm công tác xóa đói giảm nghèo.
Một nhà, coi như tan nát.
Nửa năm sau, tôi quay lại khu cũ để làm việc, tiện thể ghé thăm căn hộ ngày xưa.
Bước vào tầng một, hành lang quen thuộc đã thay da đổi thịt.
Cửa nhà chị Lưu đã bị tháo, hai căn hộ được đục thông thành một đại bản doanh mang tên “Trung Nghĩa Đường”.
Tượng Quan Công vẫn đứng sừng sững trước cửa, hương khói vẫn nghi ngút.
Chỉ là, cái sát khí ngày nào nay đã dịu lại, thay vào đó là chút không khí đời thường.
Tình cờ gặp anh Bưu đang ra ngoài.
Anh mặc một bộ áo dài truyền thống, tay cầm bình trà tử sa, nhìn hiền lành hẳn.
Thấy tôi, mắt anh sáng rỡ, hồ hởi gọi to:
“Ối dào, cô em! Khách quý tới chơi! Mau vào ngồi chơi tí đã!”
Tôi cười lắc đầu: “Không đâu anh Bưu, em chỉ ghé qua nhìn thôi.”
“Thế nào, ở có quen không?”
Anh Bưu cười ha hả: “Quen! Quá quen! Từ ngày đục thông hai căn, phong thủy thuận hẳn!”
“Giờ anh em cũng giải nghệ cả rồi, mở công ty bảo vệ, làm ăn phát đạt lắm!”
Anh chỉ tay lên tầng.
“Mà nói nghe, cả tòa nhà bây giờ, gọi là hoà thuận dễ sợ.”
“Nhà nào có chuyện lớn chuyện nhỏ, chỉ cần hô một tiếng, tụi anh có mặt liền. Giờ mấy dì trong khu ai cũng muốn gả con gái cho tụi anh đấy!”
Nhìn gương mặt anh Bưu cười như hoa cúc, trong lòng tôi bỗng thấy cảm động.
Ai mà ngờ, nơi từng là “căn cứ đòi nợ” khiến người ta hồn phi phách tán, nay lại thành “phòng bảo vệ” của cả khu.
Đây chính là sức mạnh của quy tắc.
Khi kẻ ác gặp một nắm đấm cứng hơn, chúng bắt đầu biết sợ.
Còn khi nắm đấm ấy học được cách giữ luật và bảo vệ, nó sẽ trở thành người gìn giữ trật tự.
Tôi chào tạm biệt anh Bưu, bước ra khỏi khu.
Mặt trời len qua mây, ánh nắng trải lên vai tôi, ấm áp lạ thường.
Tôi nghĩ về chị Lưu, về chiếc tủ giày từng khiến tôi nghẹt thở.
Mọi chuyện như một giấc mộng.
Nhưng tôi biết, đây không phải là mơ.
Trên đời này, sự tử tế là một lựa chọn, chứ không phải nghĩa vụ.
Khi lòng tốt bị giẫm đạp, chúng ta cần dũng khí để giương nanh vuốt.
Chỉ như vậy, ta mới giữ được phần ánh sáng nhỏ bé thuộc về mình.
HẾT