
Chồng tôi đưa tiểu tam về nhà, còn bắt tôi hầu hạ cô ta ở cữ.
Tôi không cãi vã, không nổi giận, chỉ lặng lẽ chăm sóc.
Không chỉ rót nước bưng trà, tôi còn chủ động nhường cả phòng ngủ chính cho cô ta, mọi việc đều tự tay làm lấy.
Thế nhưng, vào lúc tôi đang quỳ gối giúp Chu Noãn Noãn mang giày, Tống Minh Lý đột nhiên đạp tôi một cái ngã nhào xuống đất.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi:
“Tô Hoan Hoan, tôi thật không ngờ cô lại có thể hèn hạ đến mức này.”
“Trước đây không phải cô rất có bản lĩnh sao? Đến vai trò nội trợ cũng không chịu làm, giờ lại cam tâm tình nguyện làm bảo mẫu à?”
“Đừng tưởng tôi không biết cô đang tính gì. Tôi nói cho cô biết, chỉ cần Noãn Noãn chịu một chút ấm ức, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Dù sao… tôi cũng chẳng sống được bao lâu nữa rồi.
……
Bình luận