Chương 4 - Cuộc Chiến Trong Gia Đình Ngày Tết
“Đi? Đi đâu? Ra khỏi nhà họ Trần thì mẹ con cô ra đường mà ngủ à!”
Ba tôi như lấy lại được khí thế:
“Mẹ nói đúng. Tô Huệ Tâm, cô là bà nội trợ hơn ba mươi tuổi, không nghề không nghiệp, còn dắt theo một đứa con, ai thèm chứa cô sau khi ly hôn?”
Nước mắt tôi cuối cùng cũng trào ra, từng giọt lớn lăn dài xuống má.
“Mẹ không phải gánh nặng!” Mẹ tôi đột ngột hét lớn.
Đây là lần đầu tiên trong đêm tôi nghe thấy mẹ hét lên như thế.
Tất cả mọi người đều sững lại.
Mẹ quỳ xuống, lấy tay áo lau mặt cho tôi.
Tay áo bà phảng phất mùi dầu mỡ.
Bởi vì bữa tất niên tối nay, đều do một mình bà nấu.
Mẹ nhìn tôi, chậm rãi, rõ ràng từng chữ:
“Con là bảo bối của mẹ. Chưa bao giờ là gánh nặng.”
Rồi bà đứng dậy, quay người đối mặt với ba tôi.
“Trần Kiến Quốc, anh không phải hỏi tôi vì sao muốn ly hôn sao? Được, bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết.”
5.
6.
Câu nói của mẹ khiến toàn bộ không khí như bị đóng băng.
Bà từ từ lấy ra một cuốn sổ bìa đen cũ kỹ từ ngăn sâu nhất trong túi vải.
Bìa sổ sờn mép, các góc quăn queo — nhìn qua là biết đã dùng nhiều năm.
“Đây là gì?” Ba tôi lập tức cảnh giác, mắt dán chặt vào vật trong tay bà.
Mẹ mở sổ, tiếng giấy sột soạt vang lên giữa không gian chết lặng.
“Từ ngày đầu kết hôn, tôi đã bắt đầu ghi sổ.”
Thím Ba không nhịn được, vươn cổ lên nhìn:
“Ghi sổ? Ghi gì cơ?”
“Ghi lại từng đồng tiền ra vào trong cái nhà này.” Mẹ bình tĩnh nói.
“Trần Kiến Quốc, chẳng phải anh đòi tính toán sao? Được, giờ chúng ta cùng tính.”
Bà mở trang đầu.
“Năm đầu tiên kết hôn, mỗi tháng anh đưa tôi tám ngàn tiền sinh hoạt. Nghe thì nhiều, phải không?”
“Nhưng năm đó, mẹ anh nhập viện ba lần, chi phí không bảo hiểm là bốn vạn sáu. Toàn bộ tôi bỏ tiền ra trước — vì anh nói công ty đang gặp khó, bảo tôi tạm ứng.”
Sắc mặt ba tôi thay đổi:
“Đó là mẹ tôi! Cô bỏ tiền ra chữa bệnh chẳng phải lẽ đương nhiên sao?!”
Mẹ không đáp, tiếp tục đọc.
“Năm thứ hai, anh tăng lên một vạn năm. Nhưng năm đó, em trai anh cưới vợ, tám vạn tiền sính lễ, anh bảo tôi ‘cho mượn’, nói người một nhà không cần tính toán.”
Cậu Hai gãi đầu:
“Tôi nhớ chuyện đó… hồi đó đúng là Kiến Quốc bảo đang túng.”
“Năm thứ ba, ngày 20 tháng Giêng.” Mẹ dừng ngón tay ở một dòng, “Lần đầu tiên anh chuyển cho tôi ba vạn. Hôm đó tôi biết mình có thai, anh vui lắm, nói từ nay sẽ cho ba vạn mỗi tháng để tôi yên tâm dưỡng thai.”
Bà nội há miệng, định nói gì đó nhưng rồi lại nuốt xuống.
“Nhưng sau khi Nhu Nhu chào đời, anh bảo công ty làm ăn không tốt, ba vạn giảm còn hai vạn. Trong khi năm đó, anh mua cho Thẩm Thanh Thanh chiếc đồng hồ Cartier đầu tiên, bốn vạn hai.”
Thẩm Thanh Thanh ngẩng đầu hét lên:
“Chị nói dối!”
Mẹ lật sang trang kế tiếp, giơ cuốn sổ lên để mọi người nhìn rõ những dòng chữ dày đặc.
“Ở đây có ngày, có số tiền, thậm chí có ảnh chụp biên nhận chuyển khoản dán kèm. Cần tôi xé từng tờ ra đưa mọi người xem không?”
Ba tôi lao tới muốn giật lấy, mẹ nhanh tay rút lại.
“Năm thứ tư, anh nói cần đầu tư, bảo tôi đưa ra hai mươi vạn tiết kiệm trước hôn nhân. Tôi đã đưa. Số tiền đó sau này biến thành tiền cọc mua căn hộ ở trung tâm thành phố cho Thẩm Thanh Thanh, đúng không?”
Căn phòng rộ lên những tiếng thì thầm.
“Thật sự có căn hộ à…”
“Trời đất, một trăm tám chục vạn vẫn không đủ, còn mua nhà nữa?”
Ánh mắt mẹ lướt qua từng gương mặt:
“Bảy năm qua Trần Kiến Quốc đưa tôi tổng cộng hai trăm năm mươi hai vạn. Nghe thì có vẻ nhiều, đúng không?”
Bà lật tới những trang cuối cùng — là phần tổng kết.
“Nhưng từng khoản chi tiêu của gia đình, phí quản lý nhà, điện nước, quà cáp, học phí của Nhu Nhu, lớp học thêm, viện phí cho bố mẹ anh, tiền ‘mượn’ của anh chị em anh… tổng cộng là hai trăm bốn mươi ba vạn bảy ngàn sáu trăm.”
“Số dư còn lại — tám vạn hai ngàn bốn trăm — chính là toàn bộ thu nhập khả dụng của mẹ con tôi trong suốt bảy năm.”
“Chia trung bình, chưa đến một ngàn mỗi tháng.”
Im lặng chết chóc.
Cậu Hai bắt đầu đếm ngón tay, sắc mặt ngày càng khó coi.
Thím Ba thì thào:
“Không thể nào… một ngàn mỗi tháng, ở thành phố sống kiểu gì…”
“Sống kiểu gì à?” Mẹ cười, nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng.
Bà đột ngột kéo tay áo lên.
Một vết sẹo lớn, thô kệch nằm gồ ghề trên cánh tay.
“Năm Nhu Nhu ba tuổi, con bé sốt tới bốn mươi độ, tôi trong tay không có nổi năm trăm. Gọi cho Trần Kiến Quốc, anh bảo đang tiếp khách, bảo tôi tự lo.”
“Tôi ôm con chạy khắp hai bệnh viện, đều từ chối vì không đủ tiền đặt cọc. Cuối cùng, phải vào trạm y tế phường để tiêm hạ sốt.”
“Vết sẹo này là do hàng rào kẽm gai ngoài cổng trạm xước trúng. Tôi vấp ngã vì chạy quá gấp, nhưng vẫn ôm con thật chặt.”
Nước mắt tôi lại trào ra.
Tôi nhớ ngày đó.
Mẹ bế tôi chạy khắp nơi, rồi ngã xuống, nhưng tôi không bị thương một chút nào.
Tay bà chảy máu rất sâu, nhưng vẫn luôn nói: “Nhu Nhu đừng khóc, mẹ không đau.”
Mẹ kéo tay áo xuống, che đi vết sẹo.
“Còn về nhà mẹ tôi…”
Bà quay sang nhìn Thẩm Thanh Thanh:
“Cô nói đúng, tôi có hỗ trợ nhà mẹ đẻ.”
Mắt Thẩm Thanh Thanh sáng lên, như bám được cọng rơm cuối cùng.