Chương 6 - Cuộc Chiến Trong Gia Đình
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Vừa hay, anh tôi tích cóp được ba trăm triệu, muốn dọn ra ở riêng với chị dâu, nhường phòng lại cho Tiểu Vân.
Ai ngờ, chuyện nhỏ vậy mà lại khiến hai vợ chồng cãi nhau ba ngày ba đêm.
Chị dâu kiên quyết đòi mang Tiểu Vân theo, và phải dành cho cô ấy một phòng riêng.
Nhưng khi anh tôi nói cũng muốn để dành một phòng cho tôi thì chị dâu lập tức bác bỏ:
“Lâm Tiểu Tiểu là con gái, sau này phải lấy chồng, giữ phòng cho nó làm gì?”
“Huống hồ, Tiểu Vân đi học gần chỗ đó, để nó ở là hợp lý. Còn Tiểu Tiểu học cách xa tít mù, đòi công bằng làm gì?”
Chị ta nói nghe hợp lý lắm, nhưng lại bị anh tôi thẳng thừng bác bỏ:
“Em không cần công bằng, thì anh cần. Hoặc cả hai cùng vào ở, hoặc cả hai cùng không.”
“Lâm Trí Hồng! Anh là không muốn để Tiểu Vân ở đúng không?!” – chị dâu tức đến đỏ mặt, gào lên:
“Em gái anh đã được bố mẹ anh mua nhà cho rồi, còn em gái em thì ai lo? Anh không lo cho em gái mình, còn lo cho cái con không ai thương kia làm gì?!”
Lời lẽ chẳng kiêng dè, khiến bố mẹ tôi nhíu mày.
Anh tôi vẫn im lặng.
Thấy nhà tôi chẳng lay động, chị dâu lôi chiêu cuối:
“Nếu không đồng ý, thì ly hôn đi.”
Ly hôn. Lại là ly hôn.
Chỉ cần không vừa ý, câu đầu môi của chị ta luôn là: “Ly hôn.”
Những năm qua mâu thuẫn chồng chất đã làm tình yêu của anh tôi cạn kiệt.
Vì căn nhà này, anh tôi làm việc ngày đêm, khổ cực lắm mới tích cóp được tiền.
Nhưng chị dâu mãi là cái hố không đáy, bao nhiêu tiền cũng chẳng đủ.
Cuối cùng, anh tôi mất hết kiên nhẫn, trầm giọng nói:
“Vậy thì ly hôn đi.”
Một câu nói như sét đánh giữa trời quang.
Bố mẹ tôi, vốn không thích can thiệp, cũng phải giữ anh lại:
“Con nói gì vậy?!”
“Con nói thật. Con mệt rồi.” – Anh tôi bình tĩnh đáp, nhưng cả người như sắp sụp đổ – “Nếu dù có cố thế nào cũng không thể khiến cô ấy hài lòng, thì ly hôn đi.”
Chị dâu tức đến phát điên, tháo nhẫn cưới ra ném xuống sàn:
“Ly thì ly! Ai sợ ai chứ?!”
Tiểu Vân đứng một bên cố xoa dịu:
“Chị, đừng kích động quá…”
“Còn không kích động à? Nó không còn yêu chị nữa, giữ lại làm gì?!” – Chị dâu gào, chỉ tay vào mặt anh tôi.
“Anh ta bắt đầu từ tay trắng, làm đến hôm nay, ai biết đã ngủ với bao nhiêu trợ lý, thư ký? Giờ còn bày đặt đứng đây diễn trò?”
Câu nói ấy khiến anh tôi run lên vì tức.
Anh không nói thêm lời nào, chạy vào phòng lấy hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn, lạnh lùng nói:
“Đi. Ra phường ly hôn.”
Chị dâu sững sờ.
Cô ta chỉ buột miệng dọa dẫm, không ngờ anh tôi thật sự đồng ý.
Nhưng lời đã nói ra, giờ quay lại sẽ mất mặt.
Không còn cách nào khác, chị dâu liền trút hết tội lỗi lên đầu tôi:
“Lâm Tiểu Tiểu, mày nói gì đi chứ?! Mọi chuyện đều do mày mà ra đấy!!”
Tôi?
Chuyện này liên quan gì đến tôi chứ?
Tôi không nhịn được cười lạnh:
“Chẳng phải mọi chuyện đều bắt đầu từ việc chị nhất quyết đòi anh tôi sắp xếp phòng cho Tiểu Vân sao? Chỉ cần chị công bằng với chúng tôi một chút thì đâu ra lắm chuyện phiền phức thế này.”
“Công bằng cái gì mà công bằng?!” – Chị dâu như bị giẫm phải đuôi, lập tức gào lên.
“Bố mẹ cô mua nhà cho cô thì công bằng lắm à?! Cô là con gái mà cũng cần nhà cửa gì chứ? Nếu thật sự thương anh cô thì cô nên đưa căn nhà ấy cho anh ấy mới đúng, như thế thì chúng tôi đã không phải vật lộn cả đời!”
Chưa dừng lại ở đó, chị ta quay sang anh tôi, tiếp tục bài giảng đạo lý:
“Em là vợ anh đấy, chẳng lẽ em lại hại anh sao?! Bố mẹ anh thì hồ đồ, chỉ biết lo cho con gái mà bỏ mặc con trai. Anh thì cứ hèn hèn bám theo đít họ như con chó ấy, không thấy mất mặt sao?!”
Lời nói cay nghiệt đến mức cả tôi cũng phải ngẩn người.
Anh tôi cười lạnh:
“Ý cô là, người trên đời này quan tâm tôi nhất không phải là bố mẹ tôi, mà là cô?”