Chương 3 - Cuộc Chiến Trong Gia Đình
“Đương nhiên rồi, mình là một nhà cơ mà.”
“Cạch!” – âm thanh giòn tan khi đôi đũa va vào thành bát đã ngắt luôn màn diễn của họ.
Bố tôi lạnh lùng cất lời:
“Cả nhà? Cả nhà gì chứ?”
Không khí lập tức lặng đi.
Bố tôi bình thường ít khi xen vào, mọi chuyện trong nhà phần lớn là mẹ tôi tiếp xúc với chị dâu và Tiểu Vân.
Tiểu Vân từng nửa đêm nấu đồ ăn khuya lấy lòng bố, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Chị dâu cau mặt:
“Ý bố là không muốn đi xin bùa hộ mệnh cho Tiểu Vân sao?”
“Không phải với mấy người,” bố tôi nói thẳng thừng, “là chúng tôi, không muốn đi với cô ấy. Nhớ cho đúng ai là chủ, ai là khách.”
Chị dâu nghe vậy thì không kiềm được nữa, đập mạnh đũa xuống đất:
“Con gái ông là bảo bối, còn em tôi thì không phải à? Lúc con ông sinh ra thì cả nhà đi chùa cầu bùa, bây giờ đi thêm một lần thì có sao đâu?!”
“Hạ Hiểu Hà! Cô im miệng cho tôi!” – anh tôi giận dữ quát lớn – “Cô đang nói chuyện với bố tôi kiểu gì đấy?!”
“Nếu cô muốn xin bùa cho em cô thì tự đi mà xin, kéo cả nhà đi theo làm gì? Tiểu Tiểu đã có một cái, em cô cũng đeo, vậy là sao? Hay là cô chỉ đơn giản không chịu nổi việc Tiểu Tiểu có thứ mà em cô không có?!”
“Chuyện Tiểu Vân sinh ra trong nhà cô thì liên quan gì tới chúng tôi? Cô hết lần này đến lần khác trách chúng tôi đối xử không tốt, là định bắt cả nhà tôi nuôi con nhà người khác mãi sao?!”
Nói xong anh tôi hằm hằm bỏ vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Với chị dâu, thì anh tôi trách lần đầu là vì tôi, lần thứ hai quát to như vậy… cũng là vì tôi.
Ánh mắt chị nhìn tôi lúc đó đã hoàn toàn biến thành chỉ trích và chán ghét.
Tiểu Vân sợ đến khóc òa lên, vừa khóc vừa lắp bắp:
“Chị ơi em không cần bùa hộ mệnh nữa… chị đừng cãi nhau với anh…”
Tôi và bố mẹ chẳng ai thèm để ý tới hai người họ, ai về phòng nấy.
Chị dâu xưa nay luôn nắm rõ tính anh tôi – mềm lòng, dễ dỗ – nên chắc mẩm rằng anh sẽ quay ra xin lỗi.
Nhưng không ngờ ba ngày trôi qua anh tôi vẫn không hề mở lời.
Chị dâu bắt đầu sốt ruột.
Một hôm tôi với bố mẹ và anh đi dạo, hiếm hoi thay, chị dâu và Tiểu Vân không đi cùng mà ở nhà.
Lúc chúng tôi vừa tra chìa khóa vào cửa, còn chưa kịp mở thì đã nghe thấy một tiếng bạt tai vang dội – “Bốp!”
Rồi là tiếng chị dâu gào lên:
“Chị nói với mày bao nhiêu lần rồi, mình ở nhờ nhà người ta thì phải ngoan ngoãn, nói năng cho ngọt ngào! Mày suốt ngày chỉ biết nghĩ đến chuyện sống như người ta!”
“Tiểu Tiểu được nuôi sung sướng từ bé, còn mày là đứa nghèo khổ, mày lấy gì ra so sánh?! Chị với anh cưới nhau đâu có dễ, mày muốn phá nát hết sao?!”
Nói rồi lại là mấy cái bạt tai liên tiếp.
Thật điên rồ, thật hoang đường.
Bốn chúng tôi đứng sững lại ngay ngưỡng cửa.
Anh tôi là người phản ứng đầu tiên, chạy vào ôm lấy chị dâu, dỗ dành cô ta.
Tiếng khóc của Tiểu Vân, tiếng gào của chị dâu, từng âm thanh đều mang theo vẻ hối hận, ăn năn.
Nhưng tất cả quá trùng hợp, quá gượng gạo.
Tôi buông nhẹ một câu:
“Diễn dở quá.”
Mẹ tôi thì thì thầm:
“Biết vậy ngày xưa đừng đẻ thằng con ngốc này ra.”
Bố tôi đặt tay lên đầu tôi, dịu dàng nói:
“Vẫn là con gái bố thông minh nhất.”
Chuyện lần đó rồi cũng trôi qua.
Tôi và Tiểu Vân giữ một khoảng cách khá lâu, kiểu “nước sông không phạm nước giếng”.
Tình cảm của anh tôi và chị dâu cũng dần hồi phục như xưa.
Tôi cứ ngỡ tương lai sẽ mãi yên bình như thế, nhưng rồi lại có chuyện lớn xảy ra.
Bố chị dâu mắc trọng bệnh, đang nằm liệt giường trong bệnh viện.
Giống như bao ông bố ở vùng quê trọng nam khinh nữ khác, ông ta từng tha thiết chờ đợi có con trai.
Anh tôi từng kể rằng chị dâu đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở vì điều đó.
Chị dâu từ bé đã phải học làm việc nhà, từ bé đã phải chứng kiến bố mình đánh mẹ tới tấp ngay trước mặt.
Thậm chí ông ta từng đá mạnh vào bụng mẹ chị dâu, gào lên:
“Người ta đều đẻ được con trai, tại sao mày lại không đẻ được?!”